Tiểu Đậu Khấu

Chương 45: Về nhà




Khắp nơi yên tĩnh, rõ ràng kẻ dưới còn vì chuyện dập lửa mà chạy ngược xuôi, các phu nhân tiểu thư đứng ở trong viện lại không khỏi cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, ai cũng không dám lên tiếng.

Lời này cực kỳ ngông cuồng, nhưng phát ra từ miệng Định Bắc vương điện hạ lại có vẻ không có gì sai.

Nhất thời Minh Đàn cũng không biết nên đáp lời như thế nào.

Tuy trước khi cưới hắn nàng đã biết được không ít sự tích sát thần của hắn, nhưng Giang Tự mà nàng từng thấy chưa bao giờ làm người ta sợ hãi giống như trong lời đồn, chẳng qua hơi thô bạo lạnh lùng thôi, ngày thường rất dễ tính, cũng không làm khó người khác, dường như hôm nay lại có chút xa lạ.

“A Đàn, A Đàn!” Đúng lúc này, Bạch Mẫn Mẫn nghe được tin cũng vội vàng chạy tới, “Muội không sao chứ? Để tỷ xem nào.”

Nàng xoay qua xoay lại Minh Đàn, căng thẳng xem xét.

Mọi người: “…”

Phu nhân Xương quốc công đi theo tới vội kéo Bạch Mẫn Mẫn lại, trước mặt Định Bắc vương điện hạ mà giành người, ai cho nàng lá gan đó!

“Muội không sao, đừng lo lắng.”

Bạch Mẫn Mẫn sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”

Tuy Chương Hàm Diệu dặn người dưới không được lộ ra, nhưng hai người lớn sống sờ sờ mất tích, còn có người đi tìm, làm sao có thể giấu kín không kẽ hở?

Hiện nay không ít người đều đã biết, lúc trước Định Bắc vương phi và Vĩnh Nhạc huyện chúa cùng biến mất, tỳ nữ của Định Bắc vương phi còn bị người ta đánh cho hôn mê.

Minh Đàn đã nghĩ ra lý do thoái thác để tách mình ra khỏi chuyện này từ trước, hoàn hồn liền nói: “Lúc nãy ở bên hồ ta bị người ta dùng gậy đập, sau đó bị một tỳ nữ to cao vác sang bên này, nửa đường thì ta tỉnh lại tìm cơ hội dùng trâm đâm nàng bị thương, cuống quít chạy ra một đoạn, may mắn gặp được tỳ nữ của ta tới tìm mới khống chế được nàng ta, ép cung hỏi được… Là Phụng Chiêu quận chúa sai nàng làm như vậy.”

“Phụng Chiêu quận chúa?!”

Mọi người kinh ngạc, nhưng kinh ngạc xong lại cảm thấy hợp lý, rốt cuộc ân oán của Phụng Chiêu quận chúa và Định Bắc vương phi đã có từ lâu.

Minh Đàn gật đầu: “Nàng ta thú nhận Phụng Chiêu quận chúa còn bắt Vĩnh Nhạc huyện chúa, hơn nữa còn muốn phóng hỏa dẫn người đến “bắt gian”, vốn dĩ ta muốn ngay lập tức tìm người tới cứu, nhưng việc này với nữ nhi dù sao cũng……”

Nàng nói đến đúng điểm thì dừng, lại nói: “Võ nghệ của tỳ nữ của ta không tồi, cho nên ta không làm lộ ra, đang định đưa tỳ nữ tới đây hỗ trợ trước, ai ngờ khi tới thì bên này đã có khói đặc cuồn cuộn.”

Mọi người kinh sợ, đều không biết nói gì cho tốt, Phụng Chiêu quận chúa thật sự điên rồi sao? Thế mà làm ra việc phát rồ như thế này trong phủ người khác!

Kỳ thật Minh Đàn cũng chỉ tính nói rằng mình thoát khỏi tỳ nữ, sau đó gặp hỏa hoạn bên này nên mới chạy tới, chuyện khác thì nhất định không biết.

Nếu là như thế, nàng có thể nhẹ nhàng thoát khỏi quan hệ với việc này nhất, rốt cuộc Địch Niệm Từ có bị hại, làm chuyện đó với Giang Dương hầu hay không cũng không liên quan gì với nàng. Còn Phụng Chiêu, thứ nhất Địch Niệm Từ sẽ không bỏ qua, thứ hai bản thân nàng cũng có rất nhiều biện pháp từ từ xử lý.

Nhưng hiện nay phu quân nàng giết Giang Dương hầu, nàng không thể không trực tiếp vạch trần Phụng Chiêu, chứng thực Phụng Chiêu mưu mô hãm hại, Giang Dương hầu cũng có ý đồ dâm nhục huyện chúa, chết chưa hết tội.

Nhưng đúng là Giang Dương hầu chết chưa hết tội mà!

Lúc trước người được Phụng Chiêu sai tới bẩm báo Giang Dương hầu không nói bằng danh nghĩa của nàng ta, mà mượn lời Nghi vương phi để nói ——

Ám chỉ tính tình nàng ta quật cường, còn không muốn gả chồng, không bằng cứ gạo nấu thành cơm trước.

Có việc tốt như thế đương nhiên Giang Dương hầu không muốn bỏ lỡ. Cho nên thấy Minh Đàn bị bịt kín miệng trói tay trói chân nằm trên giường cũng không thấy kỳ quái, chỉ cười dâm tiến lên muốn làm chuyện tục tĩu.

Ngay từ đầu hắn thực sự cho rằng Minh Đàn là Phụng Chiêu quận chúa, nhưng đến gần phát hiện mỹ nhân bên trong búi tóc cô dâu mới cưới, bên hông còn treo một ngọc bài không phải quy chế của quận chúa, ánh mắt hắn thay đổi, ngay cả Minh Đàn cũng nhận ra, hắn đã phát hiện mình không phải Phụng Chiêu.

Nhưng Giang Dương hầu là kẻ đầu óc ngu xuẩn không có gì ngoài dâm tà, hơn nữa ở gian ngoài đốt mê hương thôi tình, rõ ràng biết có chuyện không ổn, trong lòng hắn lại nghĩ trên tay hắn có vật truyền tin của phủ Nghi vương, hắn chỉ cần làm bộ không biết mỹ nhân này không phải Phụng Chiêu là được.

Phụ nữ qua tay hắn vô số, cũng không phải chưa từng cưỡng bức vợ người khác, chưa kể làm vợ người lại càng sảng khoái, quan trọng nhất là những phụ nhân kia rất chú trọng thanh danh, xong việc cũng không dám ra lộ ra bên ngoài.

Nghĩ vậy, hắn tính toán đâm lao phải theo lao, cứ chơi mỹ nhân này cho đã đã.

Đã muốn làm, trói tay bịt miệng cũng được, trói chân thì lại không tiện, hắn đứng ở bên giường, vẻ mặt đê tiện cởi dây trói chân Minh Đàn định thưởng thức chân ngọc.

Nào ngờ Minh Đàn ngắm cực chuẩn, phản ứng cũng cực nhanh, dây thừng trói chân vừa thả lỏng, không đợi hắn nắm chặt hung hăng đá thẳng một cước vào mặt hắn!

Một cước này không chỉ đá rất chuẩn, còn đá cực tàn nhẫn, ai cũng không thể tưởng tượng được Minh Đàn là điển hình nhất của quý nữ mảnh mai còn có sức lực như vậy, Giang Dương hầu lảo đảo bị nàng đá ngã ngồi phệt xuống đất, mắt đầy sao xẹt, mũi nóng chảy ra máu tươi.

“Con đ.i.ế.m nhỏ này, dám đá bản hầu!”

Trong lòng Minh Đàn đã hoảng loạn tới cực điểm, nhưng vì tình huống cũng không thể tệ hơn trước mắt được nữa, ngược lại đầu óc nàng lại càng thêm tỉnh táo.

Chân nàng đã tự do, trước tiên nàng chạy từ trên giường xuống, cố ý đẩy đổ bình phong mà Địch Niệm Từ đang trốn kia.

Tấm bình phong tuy không nặng, nhưng nện vào người Giang Dương hầu dù sao cũng đau, sau khi bình phong đổ xuống, Địch Niệm Từ bị chuốc thuốc đang cố hết sức chịu đựng cũng không còn chỗ nào để trốn!

Trong lúc Giang Dương hầu kinh ngạc vì trong phòng này vẫn còn một vị mỹ nhân khác, Minh Đàn vội ra chạy ra gian ngoài.

“Còn không mau đuổi theo, nếu nàng chạy mất thì ngươi chết chắc rồi!” Địch Niệm Từ nhắc nhở, cố tình đè thấp giọng nói quyến rũ đã không thể kìm chế được nữa.

Minh Đàn cũng không có thời gian mắng Địch Niệm Từ trong lòng, nàng chạy ra đến gian ngoài, liều mạng tông cửa, nhưng dây trói tay nàng chưa được cởi, cửa kia hình như bị người ta khóa từ bên ngoài, đâm ra như thế nào cũng không mở.

“Tiện nhân, ngươi còn muốn chạy đi đâu?” Ánh mắt Giang Dương hầu tàn nhẫn dâm đãng, chà lau máu mũi rồi đi ra gian ngoài.

Gian ngoài đang đốt mê tình hương, Minh Đàn vừa nỗ lực khống chế hô hấp, vừa tông cửa, sự tuyệt vọng trong lòng lại không khỏi từ từ dâng trào.

Chỉ chốc lát sau, Giang Dương hầu đã ép đến gần, túm lấy tóc Minh Đàn.

Hắn kéo Minh Đàn cách xa cửa, đang định dạy dỗ, nhưng trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, cửa kia lại bị một chân người ở bên ngoài đá văng, Minh Đàn nhìn lại ——

Vân Y!

Là Vân Y!

Trái tim vốn đã tuyệt vọng của Minh Đàn bỗng nhiên vui sướng lên hẳn, đôi mắt cũng không hiểu sao lại nhòe đi vì nước mắt, trong đầu vô thức hiện lên một ý niệm: Nàng nhất định phải mua thật nhiều gà quay cho Vân Y!

Thấy tóc tai quần áo của Minh Đàn lộn xộn, ánh mắt Vân Y biến đổi, bắn một chưởng ra khiến Giang Dương hầu buông tay lùi về sau mấy bước. Ngay sau đó nhanh chóng kéo Minh Đàn qua, giật khăn bịt miệng của nàng xuống.

Minh Đàn bị khăn kia bịt miệng ghê tởm không thôi, ho khan vài tiếng, nước mắt chảy ròng ròng.

“Nương nương, là ta đến chậm!”

Vân Y cởi trói cho Minh Đàn, trong mắt ánh lên sự áy náy, ngay sau đó nàng lại tiến lên, dường như muốn ra tay với Giang Dương hầu.

Minh Đàn thấy thế, vội vàng kéo nàng: “Không cần.”

Nếu Phụng Chiêu đã thiết kế chuyện này, tất nhiên còn có hậu chiêu, các nàng nên nhanh chóng rời đi.

Nàng kiểm tra thì phát hiện đồ vật trên người, trâm hoa trên đầu đều không đánh rơi cái nào, quyết đoán nói: “Đi mau.”

Còn Địch Niệm Từ, nàng dừng lại.

Nàng tự nhận cũng chưa có thù sâu hận lớn gì với Địch Niệm Từ, nếu Địch Niệm Từ có một chút áy náy, nàng sẽ mạo hiểm cứu nàng ta một lần, nhưng tình hình vừa nãy, Địch Niệm Từ còn không quên khuyến khích Giang Dương hầu, nàng cũng không phải Bồ Tát, nếu vậy thì để nàng ta tự cầu phúc đi.

Hai người bước ra khỏi cửa, lửa đã nổi lên ở phòng bên, đoán rằng chắc không lâu nữa sẽ có người tới

Không biết Vân Y nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên xoay người, khóa cửa lại, ngay sau đó lại ôm Minh Đàn, nhanh chóng rời khỏi viện.

“Vân Y, đây là chỗ nào? Sao ngươi tìm được?” Vừa ra bên ngoài, Minh Đàn vừa hỏi.

“Bẩm nương nương, ta cũng không biết đây là chỗ nào, chỉ biết là một viện trong phủ Bình quốc công.”

Nàng mù đường, còn làm sao mà đến được chỗ này ——

Lúc trước nàng tìm thấy Lục Ngạc bị đánh ngất, lay Lục Ngạc tỉnh lại, hỏi vài câu liền đứng dậy tính toán đi cứu Minh Đàn.

Nàng tìm người khác với Chương Hàm Diệu, ý nghĩ cực kỳ đơn giản, hôm nay người có mâu thuẫn với nương nương nhà nàng chỉ có Phụng Chiêu quận chúa kia, nàng tìm người khác làm gì, trực tiếp tìm Phụng Chiêu quận chúa là xong.

Buồn cười là Phụng Chiêu quận chúa lại vẫn dám công khai đi bộ xung quanh

Nàng cũng lười nói nhảm, trực tiếp bắt mấy chủ tớ đó lại tra hỏi, ngay từ đầu mấy người còn thực sự cãi bướng, nàng không phải người thích giảng đạo lý gì, không nói là đánh, đánh vài lần tỳ nữ kia đã khai, ngay sau đó nàng lại lấy tính mạng uy hiếp, ép nàng ta dẫn đường, như vậy sao có thể không tìm được.

Nghe xong, Minh Đàn không thể không thừa nhận, thủ đoạn của Vân Y tuy thô nhưng cực kỳ hiệu quả.

Hiện nay chủ tớ Phụng Chiêu còn bị Vân Y ra bài không theo lẽ thường điểm huyệt câm nhốt lại, Minh Đàn thuận theo cái cớ nàng bịa ra lúc trước, giao tỳ nữ đập ngất nàng cho phu nhân phủ Bình quốc công xử trí.

Phu nhân Bình quốc công vội nói: “Vương phi gặp kinh sợ, việc hôm nay nói cho cùng cũng là do phủ Bình quốc công tiếp đón không chu toàn mới có thể phát sinh các loại sự tình, phủ Bình quốc công chắc chắn sẽ đưa ra lời giải thích cho điện hạ và Vương phi.”

“Không cần.” Giọng nói của Giang Tự lạnh lùng.

Minh Đàn giật mình.

Một vị quận chúa ra tay hại người, một vị huyện chúa bị ô uế danh tiết, một vị Hầu gia chết bất đắc kỳ tử tại chỗ, ở phủ Bình quốc công phát sinh tai họa kinh thiên động địa nghe rợn cả người như vậy, bất kể là liên hệ với các nhà hay là giải trình với Thánh thượng đều phải do gia chủ thu xếp mới hợp lý. Phu nhân Bình quốc công nói lời này hiển nhiên cũng vì cảm thấy nhà mình cần gánh trách nhiệm này.

Nhưng Minh Đàn đã quên, phu quân nàng là Định Bắc vương điện hạ đứng trên đỉnh quyền thế ở Đại Hiện, hôm nay tại đây thực ra nàng cũng không cần lo lắng tự bào chữa, bởi vì phu quân nàng nói chuyện như thế nào thì là như thế đó.

“Giang Dương hầu lén lút đột nhập nội trạch, dâm nhục huyện chúa, tội không thể tha, bổn vương sẽ báo cáo Thánh thượng, bổ sung thánh chỉ tịch thu tài sản chém hết cả nhà. Phụng Chiêu quận chúa có ý đồ mưu hại vương phi và huyện chúa, giải vào Đại Tông Chính Tư, để Đại Tông Chính Tư điều tra xử trí.”

Giọng hắn trầm tĩnh quyết đoán, không cho phép cãi lời.

Thân thể Minh Đàn chống đỡ được đến bây giờ vốn đã cực kỳ mệt mỏi, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cơ thể lảo đảo mất kiểm soát.

Bạch Mẫn Mẫn tinh mắt, đang muốn duỗi tay, Giang Tự đã đỡ bờ vai mỏng gầy của nàng từ phía sau.

Tay hắn hơi lạnh, vòng ôm cũng lạnh, nhưng không hiểu sao Minh Đàn cảm thấy an tâm. Nàng quay đầu, giương mắt nhìn về phía Giang Tự, Giang Tự cũng rũ mắt nhìn nàng, trước mắt bao người, hắn bỗng nhiên bế bổng nàng lên.

“Về nhà.”