Tiểu Đậu Khấu

Chương 46: Hôn




Hoàng hôn buông xuống Thượng Kinh, mặt trời dần dần khuất bóng dưới những vạt sáng huy hoàng, phủ Định Bắc vương vốn đã uy nghiêm, dường như chỉ có thể trông thấy một bóng dáng nặng nề.

Trong Khải An Đường, ánh hoàng hôn vàng ruộm chiếu qua khung cửa nghiêng nghiêng vào phòng. Nhóm tỳ nữ người thì bưng nước, kẻ thì đưa canh, trong viện đâu vào đấy, cũng thực an tĩnh.

Minh Đàn tắm gội xong thì thay một chiếc áo ngủ sáng màu, rửa sạch son phấn, trên mặt càng thêm vẻ mềm mại sạch sẽ.

Ngũ quan của nàng vô cùng tinh xảo, lông mày thanh tú, mũi nhỏ cao cao, đôi mắt lại như hai dòng suối trong vắt, trên lông mi còn dính bọt nước li ti. Có lẽ khoảng thời gian sau khi lấy chồng quá dễ chịu, khuôn mặt nhỏ của nàng hồng hào hơn hẳn, nhìn còn có vẻ ngây thơ của thiếu nữ hơn so với khi trang điểm.

Đi từ phòng tắm ra, nàng nhìn quanh quất một lát cũng không thấy bóng dáng Giang Tự, bèn để Lục Ngạc hầu hạ lên giường nằm.

Thái y đã chờ một lát ở phòng khách, đợi rèm che được hạ xuống, chuẩn bị xong hết, tiểu nha đầu mới ra đại sảnh bẩm báo.

Giang Tự nghe vậy, rũ mắt vuốt ve nắp trà: “Vậy làm phiền Phong thái y.”

Phong thái y vội đứng dậy chắp tay nói: “Đây là bổn phận của vi thần.”

Giang Tự không nói thêm gì nữa, cũng đứng lên đi theo Phong thái y vào nội thất.

Cách màn giường, Phong thái y thỉnh an Minh Đàn, lại ngồi trên ghế con lấy gối bắt mạch ra, phủ khăn gấm lên tay ngọc vươn ra, kính cẩn bắt mạch.

Sau một lúc lâu, Phong thái y dừng lại, cẩn thận nói: “Nương nương bị kinh hãi nhưng cũng không đáng lo ngại, vi thần kê một chén thuốc an thần, uống trước khi đi ngủ một lần là được.”

Hắn chú ý tới dấu vết bị trói trên cổ tay Minh Đàn, lại nghe nói nàng bị đập một gậy, lại bổ sung: “Vết thương ngoài da nếu chưa trầy thì có thể dùng thuốc tiêu bầm thoa ngoài da, bôi mấy ngày là vết này sẽ hết.”

“Đa tạ thái y.” Minh Đàn chậm rãi rụt tay lại, nằm trong giường lễ phép nói lời cảm tạ, “Thần sắc có bệnh nên không thể gặp khách, xin thái y thứ lỗi.”

Phong thái y lại cung kính đáp lễ: “Nương nương nói quá lời rồi, vi thần sẽ đi kê đơn thuốc an thần cho nương nương luôn đây, nương nương nghỉ tạm đi ạ.”

Có tỳ nữ dẫn hắn đi kê thuốc, nhưng Giang Tự bỗng nhiên nâng tay, tỳ nữ biết điều dừng bước yên lặng lui ra.

Giang Tự nhìn giường, lại quét mắt nhìn Phong thái y, đi ra ngoài.

Phong thái y vội vàng đuổi theo.

Ra đến ngoài nhà chính, Giang Tự dừng chân trầm giọng hỏi: “Vương phi thật sự không sao chứ?”

Phong thái y vội đáp: “Nương nương thực sự không quá đáng ngại, Vương gia yên tâm. Nhưng lúc trước nương nương hít vào một ít… mê hương thôi tình, cũng may chỉ một lượng nhỏ, sẽ không tổn hại thân thể.”

Giang Tự trầm mặc một lát, nói “Ừ”.

Phong thái y lại nói: “Hôm nay bắt mạch, thân thể nương nương đã tốt hơn so với tháng trước rồi, thuốc kia vi thần sẽ xét điều chỉnh một chút lượng dùng. Nương nương tuổi còn nhỏ, bồi bổ một hai năm là ổn.”

“Được, làm phiền rồi.”

Phong thái y là người của Giang Tự, mấy ngày đầu mới cưới, hắn tới phủ bắt mạch bình an cho Minh Đàn.

Khi bắt mạch hắn phát hiện ra vị tiểu vương phi này tuy thân thể không có khuyết điểm gì lớn nhưng ít vận động lại mảnh mai, thể chất hơi kém, hơn nữa tuổi còn nhỏ thân thể cũng nhỏ, nếu có thai sợ rất khó giữ được.

Hắn lập tức bẩm báo Giang Tự, Giang Tự liền ra lệnh tạm thời đừng để Vương phi mang thai. Hắn cũng muốn làm như vậy, bèn dựa vào sức khỏe của Minh Đàn kê một phương thuốc tránh thai không làm hại đến cơ thể, ngày thường làm thành canh bổ để Vương phi uống.

Sau khi tiễn Phong thái y đi, chiều hôm cũng dần dần buông xuống.

Minh Đàn nghỉ ngơi một lát, khi tỉnh lại nàng dựa vào đầu giường nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ đâu?”

“Điện hạ ở thư phòng, người có cần nô tỳ tới truyền lời không?” Thấy nàng tỉnh lại, Lục Ngạc vội trả lời.

“Không cần.”

Nàng có chút bối rối, nói sao nhỉ, sau khi về phủ bình tĩnh lại, trong lòng nàng thật ra rất thấp thỏm, ở phủ Bình quốc công nói như vậy, tuy rằng có thể lừa gạt đại đa số mọi người, nhưng phu quân nàng… Nàng đoán chắc giờ Vân Y đã nói hết ngọn ngành cho chàng nghe.

Thật ra trong thời gian ngắn như vậy Giang Dương hầu và Địch Niệm Từ trong phòng cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng trước mắt bao người hai người ở chung một phòng, bất kể sự thật ra sao, có phải bị hãm hại hay không, thanh danh của Địch Niệm Từ cũng đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Mà nàng cũng ở cùng một phòng với Giang Dương hầu… Tuy rằng không có chuyện gì phát sinh nhưng nàng cũng không rõ phu quân nàng có để ý hay không.

Nghĩ đến đây, nàng gập chân vòng tay ôm lấy hai chân, cằm đặt trên đầu gối, có chút bất an.

Khi Giang Tự về phòng, nhìn thấy mỹ nhân trên giường ôm đầu gối, suối tóc đen trút xuống, khuôn mặt như ngọc dường như có chút buồn bã.

Hắn tiến lên ngồi xuống mép giường, trầm giọng hỏi: “Thấy sao rồi?”

“Phu quân?” Minh Đàn ngẩng đầu, hơi bất ngờ, cũng có chút ngơ ngác, “Thiếp không sao.”

Miệng nàng nói như vậy, ánh mắt lại không khỏi né tránh.

Giang Tự vốn không giỏi giao tiếp với phụ nữ, ngày thường đều là Minh Đàn nói chuyện ríu rít chủ động làm nũng, hôm nay nàng lại an tĩnh, còn có vẻ trốn tránh hắn, nhất thời hắn cũng không biết nên nói cái gì.

Có lẽ là hôm nay ngay trước mặt nàng xử lý Giang Dương hầu hơi thô bạo nên dọa nàng rồi.

Nghĩ vậy, Giang Tự ngồi yên một lát rồi đứng dậy nói: “Nàng không cần lo lắng đến chuyện Phụng Chiêu, có bổn vương ở đây, cô ta sẽ không thể ra khỏi Đại Tông Chính Tư.” Ngừng một chút, “Nếu không có việc gì, nàng nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Nói xong, hắn định rời đi.

Minh Đàn thấy thế, vội vàng kéo góc áo hắn lại: “Phu quân, chàng đi đâu vậy?”

“Bổn vương còn có chút quân vụ cần xử lý.”

Minh Đàn cắn môi dưới, do dự hỏi: “Nhất định phải xử lý bây giờ sao?”

“…”

Đương nhiên không phải.

Chẳng qua hắn thấy nàng tránh né nên định chủ động đi thư phòng ngồi tạm chút thôi.

Thấy Giang Tự không lên tiếng, trong lòng Minh Đàn càng thấp thỏm, thế này là phu quân chê nàng rồi đúng không? Về sau cũng chỉ nguyện ý duy trì quan hệ phu thê ngoài mặt với nàng, không bao giờ muốn cùng giường với nàng, không bao giờ muốn chạm vào nàng nữa đúng không?

Nàng tủi thân.

Thực sự hôm nay nàng rất là tủi thân, vẫn luôn chịu đựng, chịu đựng mãi, cố gắng đến bây giờ, nàng không nhịn được nữa.

“Sao nàng lại khóc?”

Thấy Minh Đàn không hề báo trước mà rơi nước mắt lộp độp, Giang Tự sững sờ trong chốc lát.

Minh Đàn cũng không nói lời nào, chỉ xoay người đưa lưng về phía Giang Tự, thút tha thút thít nức nở, vai gầy cũng lên lên xuống xuống.

“Nàng cảm thấy nhốt Phụng Chiêu ở Đại Tông Chính Tư là quá hời cho cô ta? Tông thất phạm sai lầm, theo luật phải do Đại Tông Chính Tư xử lý, còn xử lý như thế nào bổn vương sẽ tự để ý. Nếu nàng cảm thấy quá nhẹ, bổn vương cũng có thể ——”

Hắn còn chưa dứt lời, Minh Đàn đã lắc đầu.

Đại Tông Chính Tư cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, người bị nhốt trong đó hàng năm, không chết cũng không được sống yên ổn, nghe nói hoàng tử đã từng đắc tội Thánh thượng vào cái năm tranh đoạt vương vị bị nhốt trong đó đã phát điên không còn hình người rồi.

Giang Tự đứng ở mép giường, theo bản năng duỗi tay, nhưng lại ngừng giữa không trung, cũng không biết có nên chạm xuống hay không.

Cũng may Minh Đàn khóc một lúc thì cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng mấy lời, nếu phu quân thật sự để ý, nàng cũng nên hiểu rõ.

Nàng nắm góc chăn lau nước mắt, xoay người, gục đầu nghẹn ngào hỏi: “Sau này phu quân không muốn cùng giường với A Đàn sao?”

Giang Tự: “…”

Nàng tiếp tục tự nói: “Không sao, A Đàn có thể chịu đựng được, phu quân cứ nói thẳng ra đi, phu quân cũng không cần tự làm khổ mình đi ngủ ở thư phòng, nếu phu quân để ý, A Đàn cáo ốm, tự xin đi sống ở xa, sau này sẽ không ở trước mặt phu quân làm chướng mắt chàng.”

Giang Tự trầm mặc, không nhịn được hỏi lại: “Sao lại nói thế?”

Minh Đàn ngẩng đầu, hốc mắt vẫn hồng hồng đong đầy nước, dường như chỉ cần chớp một cái nước mắt sẽ rơi xuống: “Chẳng phải phu quân để ý chuyện A Đàn cũng từng ở chung một phòng với Giang Dương hầu sao?”

“Chưa từng.”

Thấy hắn trả lời vô cùng dứt khoát, Minh Đàn do dự, muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu, nàng dè dặt hỏi: “Thật không?” Hỏi rồi, nàng lại nhỏ một giọt nước mắt.

Giang Tự không biết vì sao, nhìn dáng vẻ nàng ngây thơ ngẩng đầu nước mắt đầm đìa, thế mà dưới đáy lòng hắn dâng lên một loại cảm xúc kích động vô cùng hiếm thấy.

“Cho dù người ở trong phòng hôm nay chính là nàng, bổn vương cũng không ngại, chuyện này không phải là lỗi sai của nàng.”

Giọng hắn không nhanh không chậm, như vàng mát ngọc lạnh, dễ nghe êm tai.

Minh Đàn ngơ ngẩn, đợi đến khi lấy lại tinh thần, theo bản năng nàng ngồi quỳ trên giường, hướng tới phía trước ôm lấy eo hắn, nước mắt rơi như mưa: “Hu hu hu hu hu phu quân ——”

Nỗi lòng phập phồng cả ngày của nàng đã được giải tỏa, vào giờ phút này cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.

Lông mày Giang Tự giật giật.

Sao nàng còn khóc to hơn?

Hắn giơ tay, gượng gạo sờ soạng đầu nàng.

Mái tóc đen dài bóng mượt của nàng rất mềm mại, Giang Tự sờ rồi lại sờ, dần dần cảm thấy sờ rất thoải mái, không thầy dạy cũng hiểu xuyên ngón tay vào tóc nàng, chải chải.

Đợi khóc đủ rồi, Minh Đàn nấc cụt, đỏ mắt, thoáng chui ra khỏi ngực Giang Tự.

“Phu quân còn muốn đi xử lý quân vụ không?” Vì vừa mới khóc, giọng nàng hơi mơ màng, nghe có chút lưu luyến không rời.

“Ngày mai xử lý cũng không muộn.”

“Thế sao lúc nãy phu quân nhất định phải đi thư phòng xử lý quân vụ?”

Giang Tự khựng lại: “Bổn vương cho rằng nàng bị sợ hãi, không muốn cùng giường với bổn vương.”

Khi hắn giết người nhìn hơi xa lạ, đúng là đáng sợ. Nhưng rõ ràng hắn vì nàng mới giết Giang Dương hầu, nàng cũng không đến nỗi vô lý như vậy.

“A Đàn muốn.”

Nàng buột miệng thốt ra.

Hử? Giang Tự cụp mắt nhìn nàng.

Mặt Minh Đàn vẫn còn nóng, vội vàng cúi đầu cởi quần áo cho hắn.

Có rất nhiều chuyện không cần nói, chỉ một ánh mắt, hai người đều ngầm hiểu.

Có gió thổi tới, ánh nến trong phòng leo lắt, rèm treo trên giường cũng bị gió dịu dàng thổi, đong đưa qua lại. Giang Tự chống tay bên tai Minh Đàn, hơi thở vây lấy nàng, cả người nàng cũng bị hắn bao bọc.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Minh Đàn cảm thấy đôi mắt của phu quân nàng rất đẹp, đặc biệt khi trong mắt chỉ có nàng là đẹp nhất. Nàng e lệ, lại lấy hết can đảm duỗi tay ôm vòng lấy cổ hắn, còn nhỏ giọng yêu cầu: “Phu quân, hôn hôn.”