Tiểu Đậu Khấu

Chương 47: Đút cháo




Từ khi thành hôn, mặc dù đã nhiều lần làm chuyện giường chiếu nhưng Giang Tự rất ít khi hôn nàng, có hôn cũng chủ yếu là hôn mặt, cổ, làn da cơ thể nàng.

Minh Đàn nhớ rõ nam nữ trong tiểu thuyết đều hôn môi.

Có lẽ vì ánh nến bị gió ngoài cửa sổ thổi tắt, ánh mắt của Giang Tự hơi tối đi, cổ họng khô khốc, yết hầu lăn lên lộn xuống trong vô thức.

Môi nàng hồng nhạt, nhìn rất mềm mại. Giang Tự cúi người, chóp mũi hai người chạm nhau, đôi môi chỉ cách khoảng nửa tấc, hơi thở ấm áp quấn quít.

Đồ thô lỗ này đang nghĩ gì thế? Đã sáp lại gần thế rồi mà vẫn chưa hôn nàng!

Minh Đàn e lệ ngượng ngùng, còn hơi khó chịu, tim đập thình thịch, lông mi cũng không ngừng run rẩy, cuối cùng không nhịn được, chủ động ngẩng đầu mổ nhẹ vào môi hắn.

Nàng mổ một tí thôi đã muốn lùi lại, nhưng Giang Tự không cho nàng có cơ hội rút lui, thuận thế áp lên, một tay nâng gáy nàng, tiến quân thần tốc xông thẳng vào trong.

Nhưng kỹ thuật của Giang Tự trong chuyện này còn chưa thuần thục, môi răng hòa quyện, thỉnh thoảng lại va vào nhau, Minh Đàn bị cắn đau mấy lần, có khi còn ngạt thở không chịu nổi, nhưng cái cảm giác thân mật này thật mê loạn, toàn thân nàng như đang từ từ bốc cháy.

Quần áo nhanh chóng bị cởi ra tán loạn, gió đêm từ tốn thổi qua cửa sổ phía nam, quần áo nam nữ rơi xuống khỏi mép giường, từng mảnh đan xen vào nhau.

Thân thể Minh Đàn như một khối ngọc tinh tế ấm áp nhưng lại mềm mại hơn ngọc nhiều, hai người dán sát vào nhau, ban đầu Giang Tự còn cố gắng kiềm chế, động tác rất dịu dàng, nhưng khi sa vào giường mỹ nhân thì cũng không có khả năng khống chế được lâu.

“Phu quân……”

“Phu quân, chàng nhẹ thôi… Ưm!”

Vốn dĩ Minh Đàn gối trên gối mềm thêu uyên ương, sau đó cả khuôn mặt nhỏ của nàng bị vùi vào trong gối, giọng nói cũng nghẹn ngào nức nở, một lúc sau không biết gối đã bị vứt đi đâu, nàng bị đẩy dồn tới góc giường, tóc mai tán loạn bị mồ hôi thấm ướt, nàng vòng tay quanh cổ hắn, thút tha thút thít nức nở, khuôn mặt nhỏ đầm đìa nước mắt, cực kỳ giống cô gái nhỏ đáng thương bị bắt nạt.

Khóe mắt Giang Tự cũng phiếm hồng, tóc đen rối tung, còn có chút tàn nhẫn hiếm khi bộc lộ, càng khiến mặt mày hắn anh tuấn đĩnh đạc, đẹp vô cùng.

Hắn cúi xuống lau đi nước mắt trên mặt nàng, hơi thở nóng hầm hập phả ra, không biết đang trấn an nàng hay khơi dậy lửa trong người nàng.

Gió xuân thổi nhè nhẹ suốt đêm.

Tiểu nha đầu trực đêm lại có một đêm không nghỉ, đáy mắt thâm quầng.

Nàng nhớ mấy hôm trước được nha đầu làm trong vườn hoa nịnh hót nói, tỷ tỷ làm việc ở Khải An Đường đương nhiên màu mỡ hơn chỗ khác. Trong lòng nàng không khỏi thở dài, cũng không phải ai cũng có thể làm việc ở Khải An Đường. Đương nhiên, vị trí vương phi càng không phải ai cũng làm được, so với Vương phi nương nương khóc lóc hàng đêm, nàng chỉ trông đêm cũng không tính là vất vả.

Sáng sớm ngày hôm sau, hiếm khi Minh Đàn tỉnh giấc cùng lúc với Giang Tự. Bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, vẫn là một màu xám xịt.

Ban đầu Giang Tự định một mình đi luyện võ như ngày thường, cầm cánh tay ngọc đang quấn quanh người hắn nhét vào trong chăn gấm, đang định đứng dậy thì không ngờ cánh tay ngọc kia lại vòng lại, Minh Đàn mắt nhắm mắt mở ôm hắn, còn dụi dụi đầu vào ngực hắn, giọng nói ngái ngủ, nhẹ nhàng lười biếng: “Phu quân dậy rồi à?”

Giang Tự:“ Ừm, bổn vương đánh thức nàng à?”

Có lẽ là mới tỉnh, giọng nói của hắn trầm khàn dịu dàng hơn bình thường.

“Không.” Minh Đàn lắc đầu.

“Bổn vương đi luyện võ, hôm qua mệt mỏi, nàng ngủ thêm tí nữa đi.”

Ý Giang Tự là hôm qua bị liên lụy chuyện ở phủ Bình quốc công nên mệt, nhưng Minh Đàn vừa nghe xong lại không khỏi đỏ mặt đấm hắn một cái, còn không phải là do hắn đòi hỏi vô độ sao, nếu không thì sao mà mệt! Nàng chưa hết giận, vùi đầu vào cổ hắn cắn một nhát.

Nhưng mà sức nàng yếu xìu, cắn một phát cũng chỉ như muỗi đốt đối với Giang Tự, nếu có khác biệt ở đâu thì có lẽ vết cắn này của nàng càng khiến người ta tê dại hơn.

Tỳ nữ ở bên ngoài chờ nghe được tiếng động bên trong, nhỏ giọng đi đến ngoài rèm châu trong nội thất, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ, ngài có muốn dậy không ạ?”

“Ừ.”

Chẳng bao lâu sau, tỳ nữ vén mành, tất cả đồ vật để rửa mặt chải đầu đều được đưa vào nội thất.

Mọi ngày khi Giang Tự dậy Minh Đàn đều đang ngủ say, động tác của kẻ dưới đều nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn, Giang Tự cũng bảo mấy người đó mang đồ vào, hắn không thích có người hầu hạ mặc quần áo, các nàng đưa đồ vào rồi chuẩn bị lui ra như bình thường, không ngờ hôm nay Vương phi nương nương cũng dậy sớm.

“Thiếp cũng muốn dậy.”

Giang Tự quay đầu lại: “Nàng dậy sớm vậy làm gì.”

Minh Đàn dụi dụi ôm cánh tay hắn: “Thiếp muốn đi xem phu quân luyện võ.”

Giang Tự im lặng.

“Không được à?”

Tỳ nữ đánh bạo trộm liếc mắt, chỉ thấy Vương phi còn chưa mặc áo ngủ, áo lót cũng chưa mặc, xương vai dưới chăn gấm, đôi tay trắng nõn kia đã chuyển từ ôm cánh tay thành ôm cổ, chỉ còn thiếu nước cả người đều dính lên người điện hạ mà làm nũng.

Thế này ai chịu được.

Quả nhiên, điện hạ nhà bọn họ nhanh chóng nói “Ừm”.

Khác với Giang Tự, Minh Đàn là người nếu có người khác hầu hạ thì tuyệt đối không động tay tự làm, Giang Tự đang chuẩn bị mặc quần áo ngoài rồi nàng mới lịch sự từ tốn súc miệng xong.

Thấy phu quân nhà mình muốn tự thay quần áo, Minh Đàn vội vàng ra hiệu cho nha đầu lau mặt làm nhanh chút, từ dáng vẻ đang nằm lăn lóc đổi thành ngồi quỳ, rồi đứng dậy giật lấy đai ngọc trong tay Giang Tự.

“Phu quân, A Đàn giúp chàng.”

Giang Tự dừng lại, cũng không ngăn cản, thoáng dang hai tay ra.

Trang phục thường ngày của Giang Tự đơn giản hơn nhiều lễ phục mặc hôm thành hôn, Minh Đàn cẩn thận giúp hắn sửa sang lại cổ áo, quấn đai ngọc quanh eo, treo ngọc bội lên, không biết sao, nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Phu quân, chàng có cảm thấy bên hông mình thiếu thiếu cái gì đó không.”

“Thiếu cái gì?”

“Đương nhiên là túi thơm đó, phu quân sao chàng không đeo túi thơm!”

“Đeo làm gì, đuổi muỗi trừ tà à?”

Minh Đàn: “……”

Cũng không cần nhớ lâu như vậy chứ!

Tuy rằng bị Giang Tự hỏi lại khiến nàng cứng họng mãi không thốt ra được một câu, nhưng Minh Đàn vẫn không từ bỏ ý định phải làm túi thơm cho phu quân nhà mình. Rửa mặt chải đầu xong xuôi, khi đi đến Diễn Võ Trường xem Giang Tự luyện võ, nàng đã phác họa ra các cách phối màu và hoa văn cho túi thơm trong đầu.

Lại nói, sau khi Minh Đàn quy hoạch lại bản vẽ của Vương phủ, việc được ưu tiên hàng đầu là xây dựng Diễn Võ Trường nhỏ cho Giang Tự luyện võ.

Diễn Võ Trường trống trải, xung quanh là rừng mai trơ trụi chưa nở hoa, Giang Tự đang luyện kiếm trên sân.

Minh Đàn đã nhìn thấy Giang Tự ra chiêu hai lần, một lần là trên đường từ chùa Đại Tướng Quốc về phủ, hắn và ám vệ không cần tốn nhiều sức đã tiêu diệt hết một bang đạo tặc, một lần khác là hôm qua ở phủ Bình quốc công, tiện tay bóp chết Giang Dương hầu… Nghĩ đến đây nàng cũng có chút tò mò, trình độ võ công của hắn rốt cuộc cao đến mức nào? Vì sao thoạt nhìn thì thấy hắn giải quyết đối thủ nhẹ nhàng như vậy? Hơn nữa hai lần hắn cứu nàng đều dùng dây đai cột tay áo, làm sao có thể điều khiển dây đai đó bắn ra thẳng tắp được.

Nghĩ vậy, Minh Đàn nhìn chằm chằm dải lụa choàng làm bằng sa mỏng của mình.

Giang Tự luyện được một nửa bộ kiếm pháp, qua khóe mắt hắn liếc thấy tiểu vương phi của hắn ngồi ở bên sân, thấy nàng không ngừng vung vẩy dải lụa choàng, trong miệng còn lẩm bẩm.

“Vì nhẹ quá à?”

“Sao không bay ra đi?”

“Hay phải đứng lên?”

Vung một lát, dường như nàng quyết định bỏ cuộc vì mỏi tay, lại còn nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay, hất mặt, không vui ngồi xuống.

Đáy mắt Giang Tự xẹt qua ý cười, xoay người tiếp tục luyện chiêu.

Đến lúc luyện xong một bộ kiếm pháp, Minh Đàn chủ động tiến lên, dùng khăn lau mồ hôi cho hắn, hỏi hắn điều nàng tò mò. Nàng chưa gặp nhiều người có võ công cao cường, hôm qua Vân Y đạp nước mà đi đã để lại ấn tượng sâu đậm cho nàng, vì thế nàng còn hỏi thêm một câu: “Nếu so với Vân Y, phu quân chàng giỏi hơn hay Vân Y giỏi hơn?”

“Nàng nói xem.”

Giọng Giang Tự rất lạnh lùng.

Minh Đàn cân nhắc chưa trả lời, Giang Tự liếc mắt nhìn sang rừng mai cách Diễn Võ Trường gần mười trượng, nâng tay, xoay cổ tay phi kiếm ra ngoài một cách dứt khoát.

Minh Đàn khựng lại trong nháy mắt, ánh mắt chậm chạp đuổi theo chuôi kiếm cắm vào cây, chỉ một khoảnh khắc sau, cái cây vốn đã không lớn lắm đổ ầm xuống.

“…”

“Phu quân, chàng vẫn giỏi hơn, chàng chém chết Lục Ngạc của thiếp rồi.”

Lục Ngạc bị đập một gậy hôm qua vẫn đang tĩnh dưỡng trong phòng đột nhiên hắt xì.

Luyện võ xong, hai người lại cùng nhau về Khải An Đường dùng đồ ăn sáng.

Giang Tự nhìn Minh Đàn từ tốn uống xong canh bổ, nhớ tới chuyện Phong thái y bảo phải chăm sóc cơ thể, đột nhiên nói: “Thân thể nàng yếu đuối, sau này ngày nào cũng dậy sớm chút, đi rèn luyện cùng bổn vương ở Diễn Võ Trường.”

Minh Đàn mơ màng: “Thiếp thì rèn luyện cái gì?”

“Nàng muốn tập cái gì?”

“Thiếp không muốn tập gì cả.” Chỉ muốn làm vương phi xinh đẹp thôi.

“…”

“Bổn vương có thể dạy nàng bắn tên.”

“…”

Cũng không muốn học.

“Hoặc là luyện Bát Đoạn Cẩm.”

“Bát Đoạn Cẩm là cái gì?” Nghe tên thật là tuyệt đẹp.

Trùng hợp có tỳ nữ tới bẩm, Vân di nương đến thỉnh an Vương phi, Giang Tự liền ra lệnh: “Biểu diễn cho Vương phi xem một chút Bát Đoạn Cẩm.”

Vân Y: “……?”

Nàng nhìn bản thân đang mặc váy vóc xinh đẹp dành riêng cho dịp đi thỉnh an nhưng cuối cùng cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của chủ thượng.

“Tay giơ lên trời như phi tiêu!” Nói xong, Vân Y lưu loát vươn tay hướng lên trên cao.

“Tay năm tay mười bắn chim điêu!” Hai chân nàng dang rộng, làm tư thế bước lên phía trước, một tay giữ trước ngực, một tay đẩy ra ngoài.

Từ từ, từ từ… Động tác này xấu chết đi được!

Minh Đàn kinh sợ, căn bản không thể tưởng tượng được mỗi ngày mình đối mặt với phu quân ở Diễn Võ Trường để làm mấy động tác thô tục này, vội kêu ngừng lại, nói: “Bắn tên, phu quân vẫn dạy A Đàn bắn tên đi.”

Dù cho thế nào bắn tên cũng phải cầm tay mà dạy, rất có dáng vẻ tình thú phu thê.

Giang Tự đáp “Ừ”.

Vân Y cũng thu lại động tác, yên lặng đứng sang một bên.

Minh Đàn bảo nàng cùng dùng bữa, nàng lắc lắc đầu.

Nàng tự biết mình không có khả năng chịu đựng như Vương phi, tuy rằng đồ ăn sáng tinh xảo phong phú lóa mắt, nhưng ngồi ăn với chủ thượng, nàng sợ mình bị nghẹn chết mất.

“Thỉnh an xong rồi còn không lui đi.” Giọng nói nhàn nhạt.

“… Vâng.”

Vân Y cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì đó, nhưng chủ thượng lên tiếng, nàng vâng theo bản năng rồi khom người cúi đầu lui ra bên ngoài.

Cho đến đi ra khỏi Khải An Đường, Vân Y mới nhớ ra bánh hoa quế giấu trước ngực, ôi, nàng tới để dâng bánh hoa quế cho Vương phi mà, đã bảo hôm nay phải biếu bánh cho Vương phi, canh năm nàng đã trèo tường ra ngoài, chờ đến giờ mão ba khắc chủ quán mở cửa mới mua được bánh hoa quế mới ra lò.

Nàng không hề nghĩ ngợi gì bèn quay lại, nhưng vừa vào nhà, nàng đã nhìn thấy từ xa, không hiểu sao Vương phi ăn sáng mà ăn thế nào lại thành ngồi nghiêng dựa vào Vương gia, còn ôm cổ Vương gia, nhất định phải hỏi: “Phu quân chém Lục Ngạc của thiếp, định bồi thường thế nào?”

Cái gì, Lục Ngạc cô nương bị Vương gia chém?

“Nàng muốn bồi thường thế nào?”

“Ừm… Vậy phu quân đút cháo cho A Đàn đi.”

Vì sao phải đút, lúc nãy Vương phi tự mình dùng bữa vẫn ổn mà? Hơn nữa, mạng của Lục Ngạc cô nương chỉ bằng một chén cháo thôi sao? Không phải nói Lục Ngạc cô nương lớn lên cùng Vương phi từ nhỏ à? Yêu cầu khó hiểu như thế, nàng nghĩ Vương gia nhất định sẽ không đồng ý.

Suy nghĩ này mới hiện lên trong đầu, nàng đã trơ mắt nhìn Vương gia múc một thìa cháo, đưa đến bên miệng Vương phi.

“…”

Vương gia đút thật.

Mạng của Lục Ngạc cô nương thật sự chỉ bằng một chén cháo.