Nhưng mà hai cái đầu húi cua của Hắc Bạch Vô Thường ai cũng biết rồi, còn đầu tóc rũ che khuất đôi mắt đẹp của Thẩm Dục, từ khi nào chỉ còn lại đầu đinh ngắn ngủn vậy thế?
Cậu ấy, đi cạo đầu lúc nào vậy? Còn cạo ngắn tới như vậy?
Đại khái ngay cả Thẩm Dục cũng không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được Kiều Điềm, dập điếu thuốc trong tay, anh ném vào thùng rác. Từ vườn hoa đi ra, một cái đầu húi cua tròn trịa, làm Kiều Điềm đột nhiên không biết nên nói cái gì cho đúng?
Hai người bốn mắt đối nhau, trong lòng Thẩm Dục chỉ cảm thấy kỳ quái.
Anh hỏi: "Sao cậu ở chỗ này?"
"Mình ở đây vẽ tranh." Kiều Điềm chỉ chỉ phòng vẽ tranh, sau đó ánh mắt tiếp tục dừng trên đầu Thẩm Dục, chỉ vào hỏi: "Tóc này của cậu, sao lại cắt......"
Cơ bản là cảm thấy bản thân đột nhiên đem tóc cắt thành đầu đinh, Thẩm Dục có chút không quen, gương mặt không được tự nhiên quay đi, nhìn chỗ sàn nhà bên cạnh Kiều Điềm, "Tóc dài quá chọc vào mắt, nên xén đi chút, tiết kiệm tiền."
Lời này nếu trong miệng hai người Liêu Bằng cùng Đại Mao nói ra có lẽ Kiều Điềm sẽ tin, nhưng Thẩm Dục mà có thể thiếu tiền vậy sao?
Đại khái bị Kiều Điềm nhìn chằm chằm không thoải mái, Thẩm Dục trừng mắt, "Nhìn cái gì mà nhìn, bị anh đây mê hoặc rồi sao?"
Không đợi Kiều Điềm phản ứng lại Thẩm Dục đã xoay người vội vàng rời đi, lúc đi không quên kéo theo hai tiểu tuỳ tùng phía sau.
Nhìn theo ba cái đầu đinh rời đi, hồi lâu sau Kiều Điềm mới phì một tiếng nở nụ cười.
Lý Kiều Kiều nhìn đến cái đầu tóc không khác gì đầu trọc của Thẩm Dục, đem ánh mắt tò mò nhìn về phía Kiều Điềm, ý dò hỏi cô có biết sao lại thế này hay không?
Không chỉ mình Lý Kiều Kiều, tất cả mọi người cũng chưa từng nghĩ đến, cùng lớp với Thẩm Dục lâu như vậy, thế mà khi anh thay đổi triệt để đầu tóc, trừ việc nhìn bên ngoài có chút cảm giác kỳ lạ, nhưng quan trọng chính là, con mẹ nó không cần phải quá đẹp trai như thế chứ!
Kiều Điềm đáp lại một câu, "Không chừng tóc cậu ấy quá dài chọc mắt không thoải mái, giận quá nên cắt trọc luôn."
Giải thích như vậy Lý Kiều Kiều liền tin.
"Cậu ấy cắt tóc thành như thế mình cảm thấy càng đẹp mắt hơn, trước kia tóc thật dài cũng không thể nói ra là cảm giác gì, còn hiện tại, tuy nhìn vẫn là cái thần thái mười phần tà khí, nhưng hình như nhìn lại cũng không làm người ta chán ghét."
Lý Kiều Kiều nói chán ghét, đại khái là bởi vì từ trước tới nay sự tồn tại của Thẩm Dục ở trong lớp học đều giống như đại ma vương, vừa nhìn liền không thể sống chung, cả người tản ra hơi thở người lạ chớ lại gần, hiện tại thì khác, có vẻ như nhu hòa nhiều hơn.
Lý Kiều Kiều cũng chỉ là tiểu cô nương bình thường, đối mặt với bạn học vẻ ngoài khó gần sẽ cảm thấy người này giống như phường lưu manh.
Thay đổi mái tóc, hình tượng lập tức khác biệt. Hơn nữa dạo gần đây giới giải trí rất nhiều diễn viên thích để kiểu tóc không quá dài lại rất có phong thái này. Dựa theo cách nói của Lý Kiều Kiều chính là, trong tà có chính, người nhìn có vẻ lưu manh, nhưng trong xương cốt là một thân chính khí. Tựa như quân nhân quân đội, lúc thì một thân chính khí, lúc vui đùa lại là một bộ dạng tà khí, chữ tà ở đây cũng không phải nghĩa xấu gì.
Đương nhiên Lý Kiều Kiều cũng chưa từng đến quân doanh bao giờ, mà là từ trong lời tác giả miêu tả mà cảm thụ, cho nên đối với vẻ ngoài như vậy của Thẩm Dục, thật là muốn gào lên đẹp quá.
"Lớp mình có một soái ca có thể ngắm, không cần đến đất nhà người khác ngắm nữa, thật tốt ghê, gần gũi thưởng thức trai đẹp, hà hà."
Kiều Điềm đang làm đề toán, nghe được lời này của cô, ngẩng đầu, "Cậu trước kia đâu có nói như vậy, cậu nói cậu ấy làm cậu thấy sợ cơ mà."
Đúng vậy, Lý Kiều Kiều từng nói qua như vậy. Đối với cô, Thẩm Dục tuy rằng cùng một lớp với cô nhưng mà lại là người của hai thế giới, cô chưa bao giờ nói chuyện cùng Thẩm Dục, ngay cả ở gần cũng ít, nếu không phải cần thiết cô tuyệt đối sẽ không đến gần.
Nhưng hiện tại cô lại dám nói về chuyện của Thẩm Dục, còn khen người, hơn nữa có đôi khi Kiều Điềm cùng Thẩm Dục nói chuyện cũng xoay qua nói thêm vào một hai câu, tuy rằng cũng có không thân thiết lắm,nhưng so với trước kia đã khác nhiều, trước kia cô thực sự ghét bỏ bạn cùng lớp hư hỏng cá biệt như Thẩm Dục.
Bị Kiều Điềm nói như vậy, gương mặt Lý Kiều Kiều nháy mắt đỏ lên, "Đó...... Đó là bởi vì mình trước kia không hiểu cậu ấy, kỳ thật người này cũng không hư như mọi người nói."
"Ừm."
"Mình cũng coi như đã nhìn ra, đây là đạo lý tam nhân thành hổ*, thật ra Thẩm Dục rất......"
*Ba người tin có cọp, thì cả thiên hạ cũng tin là có cọp. Như kiểu hiệu ứng đám đông đấy.
"Ầm!"
Lý Kiều Kiều còn chưa nói xong, cửa sau bị người nào đó đem một cổ tức giận đá mở ra, Thẩm Dục nổi giận đùng đùng đi đến.
Lý Kiều Kiều miệng khẽ mở, hồi lâu mới nói xong câu nói kia, "Rất...... Tốt."
Kiều Điềm chống cằm vào nắp bút, nhìn Thẩm Dục nổi giận đùng đùng tiến vào.
Trên mặt anh giờ phút này thật sự có thể dùng từ địa ngục mà hình dung, cực kỳ cực kỳ tức giận, dọa cả lớp bất ngờ đến không dám thở ra, sợ chọc tới Diêm Vương này.
Chỉ thấy anh túm lấy cặp sách từ ngăn kéo ra, Kiều Điềm vừa định hỏi anh sao lại thế này thì đối phương đã đen mặt bỏ đi nhanh hướng tới phía của lớp.
Giáo viên đã tới, đứng trước cửa cùng anh mặt đối mặt, thấy anh cầm cặp sách thì vội hỏi: "Thẩm Dục, vào học rồi em còn muốn đi đâu?"
Vẫn là giáo viên lịch sử lúc trước.
Thẩm Dục không trả lời thầy, trực tiếp nghiêng thân mình một chút, bước nhanh rời đi. Thầy lịch sử ở phía sau kêu anh, anh cũng không đáp nửa câu, làm thầy Triệu mắng vài câu, sau đó lại nhìn một phòng học sinh răn dạy gần năm phút mới bắt đầu học như bình thường.
Thẩm Dục vừa đi, cả lớp so với trước đây càng thêm an tĩnh, đối với chuyện Thẩm Dục đột nhiên làm loạn, mọi người đều tự động giữ kín như bưng, đại khái cũng không ngờ Thẩm Dục an tĩnh lâu như vậy đột nhiên lại phát giận.
Kiều Điềm nhìn phía trước cửa, Thẩm Dục sớm đã không biết đi đến nơi nào rồi?
Lý Kiều Kiều nhỏ giọng nói thầm, "Cậu ấy lại làm sao vậy? Mới đây còn thấy cùng Liêu Bằng bọn họ ở bên ngoài hi hi ha ha, đột nhiên lại thay đổi rồi."
Nếu là bình thường, Kiều Điềm còn có thể vui vẻ giải thích với Lý Kiều Kiều, nhưng hôm nay cô cũng là không hiểu ra sao, nói chung là trong lòng còn có vài phần lo lắng thay Thẩm Dục.
Tính tình Thẩm Dục tuy rằng không được tốt, nhưng giận giữ đến như vậy, Kiều Điềm thật hiếm thấy, có một lần thấy chắc là lúc cùng Lâm Du Du đi dạo phố ở bên ngoài vô tình bắt gặp, mà khi đó cũng không tức đến mức như hôm nay, ánh mắt cùng sắc mặt đó thật vô cùng dọa người, ngay cả Kiều Điềm cũng bị sắc mặt vừa rồi kia của anh làm sợ.
Tiết sau, Kiều Điềm vốn đang muốn tìm hai người Liêu Bằng hỏi một chút, bất quá hai người này mới vừa nghe được giáo viên nói một tiếng tan học, lập tức giơ chân chạy vội ra ngoài, bao gồm cả An Nhiễm Nhiễm cũng vội vàng đuổi theo.
Kiều Điềm cũng muốn theo sau nhìn xem, ngay cả Lý Kiều Kiều cũng xem xét một hồi, kéo cánh tay Kiều Điềm đi quan tâm đại ca ma vương.
Nhưng hai người mới vừa đi tới cửa, bả vai Kiều Điềm lại đụng phải Âu Dương Lâm Lâm cũng đang bước đi nhanh.
"Oái!" "A!"
Hai người đều hô một tiếng.
Kiều Điềm lùi lại hai bước, còn chưa nói gì Âu Dương Lâm Lâm đã trực tiếp hướng về phía Kiều Điềm chửi ầm lên, "Kiều Điềm, cậu có bệnh à? Đi nhanh như vậy làm gì, đau chết mất."
Âu Dương Lâm Lâm rống một câu, mọi người đang chơi, chuẩn bị đi WC, đi rót nước, thậm chí là đang nằm trên bàn, đều sôi nổi ngẩng đầu, nhìn về phía hai người ở cửa.
Âu Dương Lâm Lâm bị đụng không nhẹ, Kiều Điềm tương tự cũng bị bả vai của cô đụng một mạnh đến đau.
Lý Kiều Kiều đi theo bên người Kiều Điềm, đương nhiên biết vừa rồi chuyện như thế nào, tính cách cô từ trước đến nay mềm mại, lại lập tức trả lời: "Cậu mới có bệnh, rõ ràng là cậu đâm tới, mới đụng phải Kiều Điềm, liên quan gì bọn tôi? Đừng tưởng rằng người khác dễ bắt nạt liền tùy tiện lên mặt."
"Lý Kiều Kiều, tôi nói cậu à? Không liên quan tới cậu, cút xa tôi một chút."
Âu Dương Lâm Lâm đang nổi nóng, trừng đôi mắt hằn đỏ lên nhìn Lý Kiều Kiều, liền dọa Lý Kiều Kiều vốn dĩ nhát gan lập tức túng quẫn, giương miệng chỉ ậm ừ, "Cậu...... Cậu......"
Học chung hai năm, Lý Kiều Kiều tính nết thế nào Âu Dương Lâm Lâm cũng biết, hai người lại còn từng ngồi cùng bàn với nhau.
Lý Kiều Kiều túm lấy ống tay áo Kiều Điềm, kéo kéo, đại khái ý tứ là đừng cùng nữ nhân điên Âu Dương Lâm Lâm này nói lý, chúng ta tốt hơn đi tìm Thẩm Dục.
Kiều Điềm không biết Âu Dương Lâm Lâm là người thế nào? Nhưng Lý Kiều Kiều lại biết.
Nhất Trung ngoại trừ lực lượng thầy giáo hùng hậu, mỗi năm học sinh thi đậu đại học so với Nhị Trung hay Tam Trung cũng ngày một nhiều, nhưng phương diện tiếp nhận học sinh ở Nhất Trung lại càng hỗn độn hơn, các loại con cháu phú nhị đại có tiền đều liên tiếp nhập học, mà Âu Dương Lâm Lâm cũng chính là một trong số đó.
Nghe nói nhà cô ấy trước kia mở nhà hàng, sau đó ba cô lại cầm tiền đi đầu tư buôn bán, không ngờ còn làm ngày càng lớn, hiện tại tài sản trong nhà nghe đồn trên trăm triệu, nhưng có thật hay không cũng không ai biết rõ.
Tuy rằng lão đại trong nhà có tiền có quyền ở Nhất Trung cũng nhiều, nhưng bên trong chiếm phần đông hơn là học sinh đến từ gia đình bình thường, dựa vào thành tích thi đậu vào trường này.
Cho nên, đối với học sinh bình thường, Âu Dương Lâm Lâm quả thực là phú nhị đại cao không đuổi tới, cũng là bởi vì vậy mà Âu Dương Lâm Lâm liền mang tính cao ngạo của tư bản.
Lý Kiều Kiều còn nghe nói Âu Dương Lâm Lâm trước kia ở ngoài còn từng đánh nhau với nữ sinh trường khác. Đương nhiên không phải tự cô ấy đi đánh người, cũng không phải hai bên đánh nhau, mà là trực tiếp kêu mấy tỷ muội đi đánh hội đồng người ta. Về phần nguyên nhân, có người nói là do bạn trai Âu Dương Lâm Lâm bị kia nữ sinh đó đoạt đi, có người nói là cô gái kia không cẩn thận đắc tội Âu Dương Lâm Lâm, dù sao các loại phiên bản gì cũng đều có.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, tóm lại là không thể đắc tội Âu Dương Lâm Lâm.
Cũng mặc kệ Lý Kiều Kiều kéo Kiều Điềm như thế nào cô cũng không nhúc nhích.
Vốn dĩ cũng không ngờ Kiều Điềm còn cương quyết đứng đó, Âu Dương Lâm Lâm chỉ vào Kiều Điềm, "Đừng tưởng rằng cậu học giỏi, giáo viên ai cũng che chở cậu thì thật sự tưởng mình yếu đuối như cọng hành héo, tôi đi ở đây bị cậu đụng vào rồi tính sao đây? Cậu cảm thấy tôi dễ ức hiếp đúng không?"
"Kiều Điềm à, tụi mình đi trước đi." Lý Kiều Kiều lại lôi kéo Kiều Điềm, Kiều Điềm như cũ không nhúc nhích.
Cô vỗ vỗ mu bàn tay Lý Kiều Kiều ý bảo cô an tâm, còn nói thêm: "Cậu đi rót nước trước đi, thuận tiện rót giúp mình luôn."
Lý Kiều Kiều sao có thể đi, lúc này chỉ sợ Âu Dương Lâm Lâm khi dễ Kiều Điềm.
Tuy rằng tính tình Kiều Điềm cũng coi như hoạt bát, nhưng vẫn là một cô gái nhỏ mềm mại, so với loại người có thể sai sử chị em đi đánh người khác như Âu Dương Lâm Lâm khác nhau.
Ngồi cùng bàn hai tháng, Lý Kiều Kiều cũng biết gia đình Kiều Điềm rất bình thường, ít nhất, so với gia cảnh phú ông như Âu Dương Lâm Lâm thì là rất bình thường.
"Vậy giờ làm sao?" Kiều Điềm hỏi.
Lần này câu đầu tiên cô nói cùng Âu Dương Lâm Lâm.
Vậy giờ làm sao, vậy giờ cậu đâm vào người khác rồi muốn như nào?