Âu Dương Lâm Lâm hiển nhiên cũng không ngờ rằng Kiều Điềm sẽ đột ngột hỏi như vậy, nếu các nữ sinh khác đắc tội với cô, thời điểm gặp được loại chuyện này đều nơm nớp lo sợ, cứ tùy tiện xin lỗi một cái liền xong chuyện, đương nhiên ở trong trường cô cũng biết điều không đến mức quá phận.
Ngược lại vẻ mặt bình tĩnh này của Kiều Điềm không lộ ra nửa phần khủng hoảng lại làm Âu Dương Lâm Lâm nghẹn họng.
Ánh mắt Kiều Điềm quá mức điềm nhiên, bình tĩnh, làm Âu Dương Lâm Lâm thật không thích.
Người ta đôi khi chán ghét một người nào đó thật sự không cần quá nhiều lý do, như giữa Âu Dương Lâm Lâm và Kiều Điềm, lần đầu tiên gặp cô đã không thích học sinh mới này, càng đừng nói tới chuyện có thể thân thiết.
Mà hiện tại lại càng chán ghét, loại chán ghét này phảng phất như thấm từ trong xương cốt ra.
Kiều Điềm vĩnh viễn giữ một bộ dáng bình tĩnh không bị ảnh hưởng, trong mắt người khác là một nữ sinh học tập tốt, ngoan ngoãn lại còn nghe lời, nhưng những gì Âu Dương Lâm Lâm nhìn thấy trong mắt thì hết thảy đều là giả tạo, nói cho cùng thì chính là một đóa bạch liên hoa, trà xanh thâm hiểm.
"Xin lỗi tôi đi!"
"Ừ, vậy xin lỗi." Kiều Điềm sắc mặt thản nhiên tựa như mặt nước yên ả không gợn một tia sóng.
Kiều Điềm trả lời quá nhẹ nhàng, Âu Dương Lâm Lâm cũng chưa kịp phản ứng lại.
Không đợi cô ấy có cơ hội làm khó dễ, Kiều Điềm bình tĩnh dò hỏi: "Hiện tại mình có thể đi được rồi nhỉ!"
"Từ từ!"
Một bàn tay cản đường Kiều Điềm.
Nếu người khác xin lỗi như thế Âu Dương Lâm Lâm cũng đã sớm thả người đi rồi, ở lớp ở trường ít nhiều vẫn có chút cố kỵ, cùng lắm là vì duy trì thể diện cô ấy chỉ làm các học sinh khác biết khó tự lui là được.
Nhưng Kiều Điềm không giống thế.
Cô xin lỗi không hề có thành ý gì, cứ giống như người ta gọi điện thoại câu đầu tiên hay hỏi: "Hôm nay ăn gì chưa?" vậy. Không đau cũng không ngứa nhưng làm Âu Dương Lâm Lâm tự cảm thấy thất bại.
Kiều Điềm nhìn cô ấy, "Xin lỗi cũng đã nói, còn có việc gì?"
Sắc mặt Kiều Điềm thật sự cũng không coi là tốt, nếu anh trai cô ở chỗ này đại khái sẽ phát hiện ra cô đang tức giận, đáng tiếc những người này nhìn không ra, bọn họ cảm thấy Kiều Điềm vẫn như trước một bộ dáng vân đạm phong khinh.
Lớp trưởng Lâm Sở Dương vội vàng đến khuyên nhủ, "Được rồi, ở trong lớp đừng náo loạn quá sẽ khó coi, chẳng lẽ lại muốn mình đi gọi giáo viên đến giải quyết."
Âu Dương Lâm Lâm vô cùng không cam lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Sở Dương một cái, đừng tưởng cô không biết trong lòng Lâm Sở Dương này thiên vị Kiều Điềm.
Nhưng ngay lúc này nếu Âu Dương Lâm Lâm lại không thả người đi, đến lúc đó ở trường hồ nháo khó coi thì cô ta cũng sẽ không có quả ngọt mà ăn.
Dưới ánh mắt mọi người, Âu Dương Lâm Lâm cuối cùng chỉ có thể tránh đường ra một bên cho cô.
Nhưng mà, cứ như thế, hiển nhiên cô lại đắc tội Âu Dương Lâm Lâm nhiều hơn.
Cho đến khi hai người ra khỏi phòng học, Lý Kiều Kiều còn chưa ổn định suy nghĩ lại.
"Trời...... Âu Dương Lâm Lâm hôm nay phát điên cái gì thế không biết! Sao mà cứ làm người ta chán ghét như vậy?"
Kiều Điềm mím môi cười cười, cũng để chuyện này ở trong lòng.
Lý Kiều Kiều nhìn cái dạng này của cô, cũng sốt ruột thay cô, "Kiều Điềm, chẳng lẽ cậu không sợ cậu ấy sao?"
"Sợ gì? Sao lại sợ cậu ấy? Mình cũng đâu có làm sai cái gì?" Mặc kệ là lúc trước hay là hôm nay, cô cũng không cảm thấy làm như vậy chính là đang đắc tội với Âu Dương Lâm Lâm.
Một người nhìn bạn không thuận mắt, hẳn là sẽ nghĩ mọi cách đối phó bạn, cũng không phải do mình làm sai hay sợ hãi là có thể giải quyết.
Đối với Kiều Điềm mà nói, Âu Dương Lâm Lâm tuy có chút đáng ghét nhưng cô còn chưa đến mức phải vì cô ấy mà nặng lòng làm gì.
Có vài người thích phô trương năng lực bản thân, đại khái làm như vậy có thể thỏa mãn tính hư vinh của bọn họ, cô không nghĩ gì cả, phải xin lỗi thì xin lỗi, chuyện khác không liên quan tới cô.
Mà hiện tại chuyện cô lo lắng chính là, Thẩm Dục đi đâu rồi?
Liêu Bằng cùng với Đại Mao chạy đi tìm người, nhưng lúc Lý Kiều Kiều đang nói chuyện, hai người đã trở lại.
Kiều Điềm quan tâm tiến lên dò hỏi, hai người mang vẻ mặt đổ vỡ lắc đầu.
"An Nhiễm Nhiễm còn chưa về?" Kiều Điềm hỏi.
Liêu Bằng và Đại Mao cùng sửng sốt, Đại Mao hỏi: "Cậu ấy cũng đi ra ngoài tìm người hả?"
"Ừ."
Đại Mao nói, "Hai đứa mình cũng không thấy cậu ấy."
"Thôi, không có việc gì đâu, cứ để cậu ấy đi giải sầu đi!" Liêu Bằng nói, vẻ mặt như bọn mình đều quen rồi.
Đại Mao cũng gật gật đầu.
Kiều Điềm vừa định hỏi chuyện, Triệu Kỳ Kỳ đột nhiên đã đi tới, "Làm sao vậy?"
Hôm nay hai tiết đầu cô đều không học có ở lớp, chỉ mới vừa đến, "Thẩm Dục lại xảy ra chuyện gì nữa?"
Kiều Điềm lắc đầu, "Không biết, Liêu Bằng, các cậu biết không?"
"Thật ra mình cũng không rõ lắm." Liêu Bằng cào cào đầu, có chút bất đắc dĩ nói.
Dựa theo Liêu Bằng thuật lại, Thẩm Dục lúc đang ở bên ngoài đùa giỡn cùng bọn họ, đột nhiên nhận được một cuộc gọi, cũng không biết bên kia điện thoại nói gì đó, Thẩm Dục nói một tiếng "Không được!". Sau đó cúp điện thoại, sắc mặt anh liền thay đổi, biến thành vẻ mặt mọi người vừa thấy ban nãy.
Triệu Kỳ Kỳ nghe xong, sắc mặt không được tốt, "Nhìn dáng vẻ đó chắc nhà cậu ấy lại xảy ra chuyện xấu gì rồi."
Liêu Bằng tán đồng gật đầu, "Mĩnh cũng nghĩ vậy, mỗi lần nhà cậu ấy có chút chuyện gì, tâm tình A Dục sẽ khó chịu."
Tuy rằng đối với chuyện quan hệ trong gia đình Thẩm Dục cô không hiểu rõ, nhưng Kiều Điềm biết trong nhà Thẩm Dục hiện tại tương đối phức tạp, anh không sống cùng anh trai, mà là người mẹ trên danh nghĩa hiện tại của mình, mẹ kế.
Đại khái là rất nhiều gia đình có con chung con riêng đều có một vài vấn đề, cho nên có như vậy cũng không lạ.
Đang lúc mấy người nhiệt liệt thảo luận, chuông vào học cũng vang lên.
"Đi thôi, đi về lớp học đi, Thẩm Dục cũng không phải đồ ngốc đâu." Triệu Kỳ Kỳ nói.
Mọi người cũng không hỏi nữa, Thẩm Dục hiện tại ở đâu khó mà nói được, ra khỏi cổng trường rồi bọn họ cũng vô pháp mà tìm ra.
Tóm lại là An Nhiễm Nhiễm cũng không tìm được Thẩm Dục, cuối cùng một lúc sau khi hết tiết, An Nhiễm Nhiễm đã trở lại, Triệu Kỳ Kỳ hỏi cô tìm được Thẩm Dục không, sắc mặt cô ấy khó coi lắc đầu.
"Mình gọi điện thoại cho cậu ấy, không bắt máy, cả trường chỗ nào cũng đều đi tìm hết rồi, không thấy đâu cả, mình cũng hỏi bác bảo vệ, bác cũng không thấy cậu ấy đi ra ngoài."
An Nhiễm Nhiễm thật sốt ruột, nhưng lại không thể nào tìm được người.
Triệu Kỳ Kỳ an ủi, "Được rồi, cậu ấy là một người sống to đùng ra đó, nổi giận một lúc có lẽ là tự mình về nhà ngủ rồi, chúng ta lo lắng cái gì?"
Kiều Điềm xách theo balo đến phòng vẽ tranh, đem bài vở hôm nay chưa vẽ xong hoàn thành.
Khi cô lại từ phòng vẽ tranh đi ra, đã mau chóng tới 6 giờ, may mắn hiện tại thời gian ban ngày dài, lúc này mặt trời còn chưa tắt nắng cũng không quá tối.
Chỉ là cô không nghĩ tới, xe đạp lại lần nữa bị xì lốp, lần này không phải một cái bánh xe bị xẹp mà là cả hai cái đều bay hơi mất, thủ pháp gây án vẫn nhất trí đều là bị đinh đầu to đâm thủng, hơn nữa còn đâm nhiều hơn trước một vài chỗ.
Nhìn xe đạp thành cái dạng này, Kiều Điềm thở dài, có lẽ là mình quá dung túng cho nên người khác được một tấc lại muốn tiến một thước đấy à?
Cô tính toán trước tiên dắt đi sửa, dù sao cũng không biết săm lốp này sửa vài lần rồi còn có thể tiếp tục sửa nữa hay không?
Ông chủ cửa hàng sửa xe nhìn thấy lại là cô, cười nói: "Bạn học này, xe cháu lại hỏng rồi?"
Kiều Điềm gật gật đầu, "Hai bánh trước sau đều bị đâm thủng rồi ạ."
Chủ tiệm sửng sốt, cúi đầu nhìn xe Kiều Điềm, hiển nhiên không ngờ tới, "À, để bác nhìn xem."
Chờ ông chủ đem săm xe lấy ra, quả nhiên sau khi bơm hơi kiểm tra thì thấy có nhiều chỗ đều có hiện tượng bị chọc thủng.
Loại tình huống này, vừa thấy liền biết là không phải vô ý đâm trúng.
"Là có người cố ý phá xe cháu à?" Ông chủ hỏi.
Kiều Điềm gật đầu, lại hỏi, "Còn có thể sửa không ạ?"
Ông chủ lại đem lốp xe sau kiểm tra một chút, phát hiện cũng nhiều lỗ hổng, nhưng không có nhiều như lốp trước.
"Bạn học này, lốp trước của xe cháu bị đâm quá nhiều lỗ, phải đổi săm xe, lốp xe sau bác sửa một chút cho cháu là được."
"Vâng."
Chủ tiệm nói rồi ngồi xổm xuống chuẩn bị làm việc, sợ có bé nhỏ đứng mệt, quay mặt bảo vợ ở trong nhà dọn một cái ghế nhỏ cho cô ngồi.
"Bạn học này, cháu đắc tội với người ta à? Sao xe bị đâm tàn nhẫn đến như vậy?" Ông chủ một bên vừa sửa một bên vừa nói.
Kiều Điềm cúi đầu xem di động, nghe được tiếng nói cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lời, "Dạ."
"Này, người này cũng thật tàn nhẫn, xe một cô bé mà đem chọc thành như vậy, là thâm cừu đại hận cỡ nào đấy!"
Kiều Điềm ngẩng đầu, đại khái định nói là trường chọc căn bản không có thâm cừu đại hận như vậy, chỉ là có vài người vì muốn phô thanh thế của chính mình mà thôi.
Xong cô lại ngẫm lại, không nói tiếp mà mở danh bạ ra, nhấn vào một dãy số.
Điện thoại vang lên khá lâu, cuối cùng lại bị người bên kia cắt đứt.
Kiều Điềm sửng sốt, nhìn chữ trên màn hình "Thẩm Dục". Gia hỏa này không vui nên cúp điện thoại cô đấy à?
Không thèm so đo đem điện thoại bỏ vào trong balo, mà một giây sau di động lại vang lên, tên người gọi như cũ chính là Thẩm Dục.
Kiều Điềm vội vàng nhấn nghe, "Alo?". truyện kiếm hiệp hay
"Tìm tôi có chuyện gì?" Người bên kia cất thanh âm lười nhác, nghe như nghẹn một hơi nặng nề.
Kiều Điềm lắc đầu, "Cũng không có gì, chỉ hỏi cậu hiện tại đang ở đâu, mình mới vừa tan học."
"Ừ."
"Xe mình lại bị xẹp lốp rồi."
Người nọ sửng sốt một chút, sau đó trả lời: "Lại muốn tôi đưa cậu về nhà?" Ngữ khí của chàng trai mang theo vài phần không vui.
Không chờ Kiều Điềm giải thích, anh lại hỏi: "Vậy cậu đang ở đâu?"
"Vẫn là cửa hàng sửa xe ngày hôm qua."
"Biết rồi."
"Ê này, mình không gọi để kêu cậu......"
Tút tút tút......
Kiều Điềm chưa nói xong, bên đầu kia điện thoại người ta đã ngắt máy.
"Mình cũng đâu có gọi để kêu cậu đến đưa mình về nhà đâu chứ." Kiều Điềm nói thầm, cô vốn dĩ là vì không biết tìm đề tài gì nói chuyện, vừa lúc nói đến lốp xe, không nghĩ tới Thẩm Dục lại hiểu lầm.
Không đến mười phút sau Thẩm Dục đã đến, chủ tiệm phải đổi săm xe cho nên trình tự làm việc tương đối nhiều, còn chưa xử lý xong.
Thấy là chàng trai ngày hôm qua cùng nữ sinh này đến, ông chủ nãy giờ vẫn luôn miệng lại cười nói: "Ây da, cháu là cậu trai hôm qua đưa bạn học này tới nhỉ?"
Thẩm Dục không nói chuyện, lão bản cũng không để ý, nhìn anh một đầu húi cua, cười nói: "Hôm nay để kiểu tóc này so với hôm qua bắt mắt hơn nhiều, đẹp hơn nhiều."
Thẩm Dục vẫn như cũ không để ý tới ông chủ cửa hàng lắm miệng, đi đến trước mặt Kiều Điềm hỏi: "Xe lại bị sao thế này?"
"Chắc là bị người ta đâm thủng đấy, một cái lốp xe mà có tới mười mấy lỗ." Trả lời anh, là chủ tiệm sửa xe.
Thẩm Dục nhìn Kiều Điềm, đối phương gật đầu thay cho câu trả lời.
Anh đi qua, nhìn ông chủ đang lấy săm xe ra, hỏi: "Sao lại thế?"
Anh hỏi Kiều Điềm, không phải chủ tiệm.
"Mình cũng không biết." Kiều Điềm đáp một câu.
Thẩm Dục quay đầu nhìn cô, ánh mắt không vui, đại khái là muốn chất vấn, sao cậu có thể không biết? Xe của mình bị như vậy, mà chính mình cũng không biết tại sao ư?
Đổi lại là người khác có lẽ là sẽ lúng túng nhìn ánh mắt này của Thẩm Dục, Kiều Điềm lại một vẻ mặt vô tội, "Mình thật sự không biết, lúc mình đi dắt xe thì nó đã như vậy rồi."
Thấy có hỏi cũng không ra kết quả, Thẩm Dục cũng không hỏi lại, ngồi xuống ghế cạnh bên Kiều Điềm mà vợ của chủ tiệm mang ra.