Tiểu Hồ Ly, Tôi Đổ Gục Rồi

Chương 28: Muốn không?




“Tang Ninh, tao không thích rắc rối, và tình cảm lại chính là thứ rắc rối nhất trên thế giới này.”

Tang Ninh biết cô không tin vào tình yêu, chỉ là không ngờ nó lại nặng nề như vậy thôi.

“Lê Lê, không phải tất cả đàn ông đều giống như cha mày đâu.”

Vì Quý Minh Hàn mà cô lại sợ tình cảm suốt đời sao?

“Tang Ninh, tao sẽ không đặt hi vọng vào bất kỳ người đàn ông nào đâu.”

Không phải tất cả đàn ông đều như vậy, khi họ theo đuổi bạn, họ tốt đẹp ngàn lần, nhưng khi họ chán bạn, họ lại trở nên hoàn toàn khác biệt. Quý Thanh Lê mang hai đĩa gia vị trở lại bàn. Cô đưa phần gia vị cô làm đặc biệt cho Bùi Tây Trì.

“Tôi cũng không giỏi làm nước chấm lắm, hy vọng anh không thấy phiền lòng.”

Sau khi thấy lượng ớt xiêm trong đĩa gia vị của cô, Bùi Tây Trì biết rằng cô làm việc đó với ý đồ gì. Vì trong bát của cô không có nhiều ớt xiêm như vậy.

“Không phiền lòng đâu, miễn là đồ em làm, tôi đều thích ăn.”

Tang Ninh cũng cười, cô muốn xem Bùi Tây Trì có dùng nước chấm đó không. Bùi Tây Trì bắt đầu chấm thịt cho họ. Thực ra, anh không giỏi làm việc đó, nên biết rằng mỗi khi ăn lẩu sẽ luôn có người tranh nhau chấm thịt cho anh.

Mặc dù không khéo léo lắm, nhưng động tác của Bùi Tây Trì vẫn rất lôi cuốn. Người đàn ông này, ngay cả việc chấm thịt cũng khiến người ta thấy thích mắt.

“Bùi Tây Trì, anh giúp Lê Lê thế là đủ rồi, để tôi tự làm.”

Tang Ninh thích ăn cay, cô tự thưởng thức một cách thích thú. Bùi Tây Trì đang chấm thịt cho Quý Thanh Lê trong nồi nước dùng nấm. Tuy nhiên, Quý Thanh Lê vẫn thích mùi vị cay. Cô vẫn thằng thừng từ chối sự chu đáo của Bùi Tây Trì.

“Không cần, tôi tự làm được.”

Giữa cô và anh không có mối quan hệ thân mật đến vậy, anh không cần phải làm như vậy. Quý Thanh Lê vớt một miếng thịt bò trong nồi nước dùng mùi vị cay. Vị thơm ngon, cay cay, cũng không ngạc nhiên khi quán lẩu này đã hoạt động hơn mười năm, nhưng vẫn đông khách như vậy.

“Mày cũng ăn đi! Sao vậy? Không thích nước chấm tao làm à?”

Tang Ninh nở một nụ cười.

“Làm sao có thể không thích được chứ? Rất thích là đằng khác.”

Bùi Tây Trì vớt một miếng mực vào nước chấm, sau đó, ăn nó một cách bình tĩnh. Sau đó, một đĩa ớt xiêm đã bị Bùi Tây Trì ăn hết. Nhìn anh ta như vậy, Tang Ninh không thể không lo lắng cho anh.

“Lê Lê, anh ấy thực sự ăn hết rồi kìa.”

Cái cay của ớt xiêm ở đây đúng là mức độ mà cô sợ nhất đấy!

“Hừ.”



Dù vậy, Quý Thanh Lê vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không ai ép anh ta phải ăn cả đúng không? Khi Tang Ninh nhận được một cuộc điện thoại, một thiết kế mà cô tham gia đã gặp vấn đề, giáo sư yêu cầu cô phải ngay lập tức quay về trường. Khi Tang Ninh đi ra, Quý Thanh Lê cũng đặt đũa xuống. Trong phòng, chỉ còn lại hai người họ.

“Thích không?”

Lúc này, môi của Bùi Tây Trì đều cay cay, và dạ dày của anh ta thì trở nên khá là bất ổn.

Tuy vậy, anh ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản và nói: “Thích, rất thích.”

Quý Thanh Lê đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Khi đi qua bên cạnh anh, anh nắm lấy cô và kéo cô ngồi lên đùi mình.

“Không phải vì thích ăn cay, mà thích để cho em cũng thử một chút.”

Ở khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông hống hách đã hôn lên môi của cô. Bùi Tây Trì chưa bao giờ coi bản thân là một người lịch sự và tốt bụng, anh ta muốn cô, và luôn rõ ràng về điều đó. Môi cô mềm mại, khiến người ta mê mẩn không thể từ bỏ.

Ban đầu, thực sự chỉ muốn hôn một chút, nhưng dần dần, anh ta không còn cảm hài lòng với điều đó nữa. Anh ta muốn tiến sâu hơn nữa.

Tuy nhiên, Quý Thanh Lê không bao giờ là người cho phép người khác chỉ huy mình. Cô cắn mạnh vào môi của anh ta. Và anh ta rất giỏi trong việc nắm bắt cơ hội như vậy. Bàn tay lớn của anh ta siết chặt lấy eo của cô. Lưỡi linh hoạt của anh ta đã nhanh chóng thâm nhập vào miệng của cô. Tự do làm bất cứ điều gì anh ta muốn trong miệng của cô.

Quý Thanh Lê thực sự đã nếm thử hương vị trong miệng của người đàn ông này. Cuối cùng, Quý Thanh Lê cũng được anh ta thả ra. Cô ngồi trên đùi anh ta, trong khi anh ta nằm ở trên ngực cô, cố gắng kiềm chế sự xao lãng trong cơ thể mình.

Quý Thanh Lê không phải là người không cảm nhận được gì. Cô chỉ là một cô gái 20 tuổi mà giữa họ đã có những kỷ niệm gần gũi như vậy. Vì vậy, hiện giờ anh ta chỉ cần kích thích nhẹ nhàng. Cơ thể của cô sẽ không thể không phản ứng. Quý Thanh Lê vô ý muốn siết chặt đôi chân.

“Muốn đi khách sạn không? Quý Thanh Lê việc đối mặt trung thực với ham muốn của cơ thể, có gì không tốt sao? Tại sao phải che giấu ham muốn của bản thân vậy?”

Anh ta đã ngửi được hương vị của sự ham muốn trong cơ thể cô. Quý Thanh Lê kẹp chặt cái cằm đẹp trai của anh lại.

“Bùi Tây Trì, điều này chỉ là bản năng của động vật.” - Quý Thanh Lê muốn rời khỏi người đàn ông này.

Tuy nhiên, Bùi Tây Trì lại ôm chặt lấy eo mảnh mai của cô và không chịu buông ra.

“Để tôi ôm em thêm một lúc nữa đi.”

Anh ta cũng không muốn đâu! Tuy nhiên, chỉ cần cô ở bên cạnh anh ta, cơ thể anh ta sẽ không nghe lời. Nhưng Quý Thanh Lê hoàn toàn không quan tâm đến anh ta, cô cứ cứng rắn rời khỏi người đàn ông này.

“Thật tàn nhẫn.”

Muốn có được trái tim của cô thật sự rất khó.

“Đi không?”

“Đi.”

Bùi Tây Trì cầm lấy áo gió đặt trên lưng ghế và mặc vào, áo gió vừa đủ để che giấu sự ham muốn của anh ta. Khi họ rời khỏi nhà hàng lẩu, họ nhìn thấy Tạ Tư Nam dẫn đầu một đám vệ sĩ đang điều động hướng về phía họ.



Tạ Tư Nam ngồi trên xe lăn, được người đẩy đi.

“Quý Thanh Lê, em lại đây.”

Tạ Tư Nam quyết định cho cô một cơ hội cuối cùng. Chỉ cần cô giải quyết vấn đề hiện tại, anh có thể tha thứ cho cô. Quý Thanh Lê nhíu mày, Tạ Tư Nam đang làm cái gì vậy? Trước đây anh ta không phải như thế này! Bây giờ, tại sao anh lại liên tục đến trước mặt cô để thể hiện giới hạn của bản thân mình vậy! Bùi Tây Trì cũng không ngờ Tạ Tư Nam lại đến tìm họ nhanh đến vậy.

Thả anh ta xuống sông mà vẫn chưa chết, đúng thật là may mắn.

“Tạ Tư Nam, sống tốt không được à?” - Bùi Tây Trì lạnh lùng nói.

“Bớt phí lời đi, mọi việc anh đã làm với tôi đêm qua, hôm nay tôi sẽ trả lại gấp đôi.”

Lần này, anh ta không gọi cảnh sát, anh ta sẽ tự giải quyết vấn đề này. Gọi cảnh sát chỉ là làm lợi cho anh ấy.

Một kẻ vô danh từ biên giới đến thành phố Giang Thành, làm sao có thể là đối thủ của anh ta?

“Anh có còn là một thằng đàn ông không? Đây là chuyện giữa hai chúng ta, anh còn dám đưa nhiều người đến đây, anh thực sự sợ tôi à?”

Tạ Tư Nam không tiếp tục phí lời nữa, chỉ cần một ánh mắt, vài chục vệ sĩ đã bao vây Bùi Tây Trì và Quý Thanh Lê.

Hai người đối quyết sao?

Cho dù anh ta không phải là đối thủ của người đàn ông này, vì sao anh ta không tìm người giúp đỡ?

Đây là thành phố Giang Thành, hôm nay, dù anh ta giết chết người đàn ông này, gia đình nhà họ Tạ cũng có khả năng giải quyết vấn đề này.

Bùi Tây Trì nhíu mày, Tạ Tư Nam quá kiêu ngạo rồi!

Tại một nơi đông người như vậy, anh ta lại dám điều một đám người tới làm càn.

“Tạ Tư Nam, tôi cho anh một cơ hội, bây giờ anh cút đi cho tôi.”

Sau một ngày làm việc bận rộn tại Tập đoàn Tứ Quý, cô thực sự đã mệt mỏi, không muốn tham gia vào cuộc đấu này chút nào.

“Quý Thanh Lê, anh đã nhiều lần cho em cơ hội, nhưng em đều không muốn. Người đàn ông này rốt cuộc đã cho em uống loại thuốc mê gì? Anh ta rốt cuộc có gì tốt?”

Tạ Tư Nam thực sự không hiểu.

Dù không thể cưới anh ta, chỉ cần cô chịu cúi đầu, chỉ cần co chịu đi theo anh ta. Cô có thể ở lại Giang Thành, mà bao nhiêu phụ nữ ở Giang Thành này ao ước điều đó cũng không được!

Quý Thanh Lê nhìn sang Bùi Tây Trì bên cạnh.

“Anh ấy à! Chỗ nào cũng tốt! Đẹp trai hơn anh, đánh nhau giỏi hơn anh, dáng người cũng đẹp hơn anh.”