Tiểu Hồ Ly, Tôi Đổ Gục Rồi

Chương 29: Xin tha thứ




Nghe cô nói vậy, tâm trạng của Bùi Tây Trì rất tốt.

“Cô gái, em có mắt nhìn đấy.”

Bùi Tây Trì ôm lấy eo của Quý Thanh Lê, nhìn về phía Tạ Tư Nam đang tức đến phát điên ở kia.

“Đẹp trai thì có ích gì? Hắn có tiền không? Hắn có thể cho em cuộc sống tốt nhất không?”

“Chỉ cần hắn ở bên tôi thì đó đã là cuộc sống tốt nhất rồi, anh không hiểu đâu!” - Quý Thanh Lê khinh bỉ liếc nhìn giữa hai chân của Tạ Tư Nam.

“…”

Cô chẳng cần nói gì, chỉ cần ánh mắt đó thôi cũng đủ khiến Tạ Tư Nam tức điên lên.

Người phụ nữ này, cô ta đang nghi ngờ khả năng của hắn.

Hồi họ còn bên nhau, hồi đó hai người còn nhỏ, Quý Thanh Lê hoàn toàn không cho hắn đụng vào.

Cô hoàn toàn không biết hắn trên giường kĩ năng giỏi thế nào.

“Thật sao? Anh sẽ cho em thấy anh giỏi như thế nào.”

Tạ Tư Nam không muốn nói nhiều nữa, hắn gật đầu ra hiệu cho người bên cạnh.

Hàng chục vệ sĩ bắt đầu tấn công Bùi Tây Trì, Tạ Tư Nam đã dặn dò trước rồi.

Chỉ xử lý người đàn ông này.

Sống chết không quan trọng!

Đánh chết hay đánh bị thương tự hắn chịu trách nhiệm.

Quý Thanh Lê biết Bùi Tây Trì lợi hại đến mức nào, thấy mấy chục bảo vệ không ai tiến đến tấn công cô. Cô cũng không ra tay.

Những vệ sĩ của nhà họ Tạ đều được huấn luyện chuyên nghiệp, thể lực rất tốt. Tuy nhiên, trước mặt Bùi Tây Trì, tất cả chỉ như đứa con nít.

Bùi Tây Trì cái con người này, bình thường trông có vẻ là một tên công tử phong lưu, nhưng một khi ra tay. Sát khí trong cơ thể anh ta không thể kìm nén. Rất nhanh, mấy chục tên vệ sĩ đã bị anh đánh đến không bò dậy nổi.

Anh từng bước tiến về phía Tạ Tư Nam.

Tạ Tư Nam kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, chuyện gì xảy ra vậy? Mười mấy tên vệ sĩ lại bị đánh bại hết.

“Anh rốt cuộc là ai?”

“Anh ấy là một sát thủ.”

Quý Thanh Lê cố ý dọa hắn.

Tạ Tư Nam thực sự bị dọa đến phát khiếp.

Bùi Tây Trì bước đến trước xe lăn của Tạ Tư Nam, xung quanh có rất nhiều người đang xem náo nhiệt.

Tất cả đều bị khí thế của người đàn ông này chinh phục.

Người đàn ông này khi đánh nhau quá đẹp trai, lúc anh ra tay, chiếc áo khoác đen trên người như có linh hồn.



Có người còn cầm điện thoại ra quay lại.

“Anh muốn làm gì? Có nhiều người quay phim như vậy! Nếu anh dám động đến tôi một chút…”

“Tôi cứ động đến, ngươi làm gì được? Mọi người đều thấy, anh dẫn mấy chục vệ sĩ đến giết tôi, tôi đây là tự vệ chính đáng thôi.”

“Tạ Tư Nam, tối qua đã không chết, trốn trong bóng tối sống lay lắt không tốt sao? Lại chạy đến trước mặt tôi tìm cái chết?”

“Còn muốn tiểu thư Quý làm tình nhân của ngươi? Anh lấy đâu ra mặt mũi vậy? Với cả anh như thế này? Có xứng với cô ấy không?”

Bùi Tây Trì nói một câu lại cho hắn một cái tát, Tạ Tư Nam muốn trốn nhưng Bùi Tây Trì đã đạp lên xe lăn của hắn, hắn không thể nhúc nhích.

Trước mặt nhiều người bị tát như vậy, hắn là một người đàn ông sao có thể chịu đựng được.

Tuy nhiên, vào lúc này hắn lại phải van xin.

“Tôi đã sai rồi, xin anh đừng giết tôi! Tôi thực sự biết mình đã sai.”

Bây giờ, toàn bộ cơ thể anh ta vẫn đau đớn. Anh ta đã mang theo hàng chục lính bệ sĩ, anh ta nghĩ lần này chắc chắn có thể đánh chết người đàn ông này.

Nhưng kết quả thì sao! Kết quả hoàn toàn không ngờ đến là bị áp đảo lại.

“Sai? Anh sai ở chỗ nào?”

Bùi Tây Trì lại một lần nữa tát vào mặt Tạ Tư Nam.

“Miệng anh thật đáng ghét, thậm chí

dám nói những lời như vậy với cô ây.”

Một cái tát khác hạ xuống, Tạ Tư Nam không kìm được mà chảy

máu.

Bùi Tây Trì đạp ngã xe lăn của Tạ Tư Nam. Tạ Tư Nam ngã xuống đất và bị xe lăn đè lên, anh ta nhìn Bùi Tây Trì với ánh mắt oán hận. Tay anh ta nằm chặt thành quả đấm. Anh ta ghét cay

ghét đắng, làm sao anh ta dám đối xử với anh như vậy? Những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, anh ta không dám nhìn lên, sợ mọi người biết anh là người thừa kế của nhà họ Tạ. Và trong khi đó, không một người lính vệ sĩ nào của nhà họ Tạ dám đến để giúp đỡ vào thời điểm này.

Bùi Tây Trì thực sự đã chán ghét sự xuất hiện liên tục của anh trước mặt Quý Thanh Lê. Lại một lần nữa, anh đạp mạnh vài cái vào Tạ Tư Nam.

“Đừng đánh nữa, nếu anh đánh tiếp sẽ có người chết đấy.”

Bên cạnh đó, một cô gái không thể kiềm chế được mà lên tiếng.

Mặc dù những lời nói của Tạ Tư Nam thật sự rất quá đáng.

“Nhưng cũng không nên đánh chết người như vậy.”

“Anh ấy là bạn trai của cô đúng không! Cô nên nói cho anh ấy nghe.”

Đang đứng trước mặt nhiều người như vậy!

Nếu thực sự đánh chết người, chuyện sẽ không tốt đẹp gì.

“Mau đi đi!”

Thực sự, có quá nhiều người ở đây, Bùi Tây Trì cũng không thể quá ngông cuồng được.



“Ừ.”

Người khác nói thì Bùi Tây Trì hoàn toàn không nghe, nhưng khi Quý Thanh Lê nói, thì đó là chuyện khác.

Anh ta ngoan ngoãn đi sau lưng cô, bản tính hung dữ trên người anh ta cũng biến mất ngay lập tức.

“Đưa anh ta đến nhà họ Tạ, nói với Tạ phu nhân, nếu còn có lần sau, hậu quả sẽ phải tự chịu.”

Quý Thanh Lê nói như vậy, rồi cô mới kéo Bùi Tây Trì đi. Khi thấy tên đàn ông quỷ quái đó cuối cùng cũng đã đi, mấy chục tên vệ sĩ mới chạy tới.

"Thiếu gia Tạ, anh không sao chứ?Anh … "

Vệ sĩ thực sự không thể hỏi nữa, toàn bộ khuôn mặt của Tạ Tư Nam đang sưng lên như một con lợn. Còn thảm hơn cả họ.

“Tôi sẽ giết chết hắn, tôi nhất định sẽ

giết chết hắn.”

Tạ Tư Nam thực sự đã bị kích động. Suốt từ khi còn nhỏ đến lớn, anh ta chưa bao giờ bị xấu hổ như vậy.

Hai người vệ sĩ giúp Tạ Tư Nam đứng

dậy, xử lý vết thương trên người anh ta, Tạ Tư Nam đau đớn đến mắt trợn tròn.

Vệ sĩ đưa Tạ Tư Nam đến biệt thự của gia đình họ Tạ. Bà Tạ nhìn thấy con trai bị đánh thành đầu heo, giận dữ ném hết mọi thứ bà ta nhìn thấy trong phòng khách.

“Quá đáng, chúng quá quá đáng khi bắt nạt con tôi.”

Tạ phu nhân thực sự gần như bị tức

chết rồi.

“Làm sao các người bảo vệ thiếu gia mà lại để xảy ra chuyện này? Mỗi tháng ta trả cho các người nhiều tiền như vậy, các người làm sao vậy?”

Tạ phu nhân hướng toàn bộ sự tức giận của mình vào người vệ sĩ. Các vệ sĩ lần lượt đứng đó, không dám tỏ ra tức giận. Tạ gia cho bọn họ tiền lương, nhưng bọn họ thật sự không thể liều mạng chỉ vì số tiền lương đó! Người đàn ông đó thực sự có đôi tay nguy hiểm. Ai mà không sợ chết?

“Mẹ, con…”

“Im đi, Tạ Tư Nam, con làm mẹ thất vọng quá. Con là con trai của mẹ, nhưng lại bị một tên xã hội đen vô danh ức hiếp như vậy. Con thật sự là con trai của mẹ sao?”

“Con không thể đánh bại người đàn ông đó, cục tức này con không nuốt nổi.”

Tạ Tư Nam thật sự không thể bỏ cuộc. Tuy nhiên, người đàn ông đó đánh nhau quá giỏi, hắn phải suy nghĩ kỹ xem mình có thể làm gì.

Tệ hơn cả cái chết. Chỉ cần người còn sống, nhất định sẽ có điểm yếu, chỉ cần có thể tìm ra điểm yếu của đối phương là được.

Anh ta phải khiến Bùi Tây Trì hối hận khi sống trên thế giới này. Nghĩ đến con trai mình tháng sau sẽ phải tham gia khảo thí của học viện, bà Tạ chỉ có thể nhẹ giọng nói.

“Tư Nam, tháng sau con sẽ tiến hành thi khảo hạch, con phải toàn tâm toàn ý hết mình. Về phần tên đàn ông đó, con yên tâm, mẹ sẽ không bao giờ để hắn đi.”

Ở Giang Thành, hắn một mình chết cũng không khó.

“Con hiểu rồi, mẹ yên tâm! Con sẽ không để mẹ thất vọng nữa đâu.”

Tạ Tư Nam rất tự tin vào chính mình, nhất định có thể vào viện nghiên cứu M để nghiên cứu.