Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 10: Em muốn gả cho anh (10)




Editor:trang kto

Beta:Linh Ngọc

“Không cần... Em phải ngủ ở chỗ này...” Tiểu Thỏ dụi mắt, từ giữa giường lảo đảo đi đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, hai tay sít sao ôm lấy cổ anh, đôi mắt khép lại, lẩm bẩm nói “Con muốn uống sữa bột...” rồi tiếp tục ngủ nữa.

“...”

Trình Chi Ngôn bó tay nhìn thân thể mềm mại giống như gấu Koala đang ở trên người mình, muốn mở miệng gọi mẹ anh lại đây, nhưng lại sợ đánh thức cô, vì vậy dứt khoát cắn răng, hai tay ôm cô đứng lên, vác lên vai khiêng ra khỏi phòng.

Mặc dù Tiểu Thỏ chỉ có ba tuổi, nhưng cơ thể đã nặng ba mươi cân. (15kg)

Đứa bé nặng ba mươi cân, người lớn ôm cũng có chút khó khăn, huống chi là Trình Chi Ngôn mười tuổi.

Cũng may mẹ anh ở căn phòng bên cạnh.

Chỉ có điều Chu Nguyệt vốn đang vui vẻ xem tiết mục giải trí trên ti vi, bỗng dưng cửa phòng được mở ra, một vật thể không rõ đi đến, rốt cuộc vẫn làm bà sợ hết hồn.

Đợi đến khi bà trấn định, nhìn kỹ lại, phát hiện vật thể không rõ kia lại là con của mình đang ôm Tiểu Thỏ, lập tức có chút dở khóc dở cười.

“Tiểu Thỏ bị làm sao??” Chu Nguyệt nhìn bước chân có chút tập tễnh của con trai, vội vàng xuống giường đi lên phía trước, muốn ôm Tiểu Thỏ nằm xuống khỏi người Trình Chi Ngôn, nhưng không ngờ, cánh tay nhỏ gắt gao ôm lấy cổ Trình Chi Ngôn, cho dù như thế nào cũng không bỏ ra.

“Em ấy ngủ rồi.” Mặt Trình Chi Ngôn dán lên gò má mềm mại thịt thà của Tiểu Thỏ mềm mại, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của cô, đầu nhỏ xù lên của cô cứ như vậy mà rũ xuống vai mình, mái tóc mềm mại lướt qua sau gáy anh, giống như cảm giác mà sợi lông vũ lướt qua.

“Vậy mẹ đi kêu mẹ Tiểu Thỏ lại đây.” Chu Nguyệt đỡ Tiểu Thỏ một chút, phát hiện con bé này thật sự ôm Trình Chi Ngôn rất chặt, cuối cùng đành phải buông tha cho.

“Dạ.” Trình Chi Ngôn gật đầu, ôm Tiểu Thỏ lảo đảo đi về phòng mình.

Đợi đến khi mẹ Tiểu Thỏ vội vã chạy đến, thì thấy Trình Chi Ngôn ngồi trên giường mình, hai tay ôm lấy thân thể mềm mại của Tiểu Thỏ, xoay đầu lại vẻ mặt chờ đợi nhìn bà.

“Ơ, con bé này không có bác dỗ thì nó khó mà ngủ được vậy mà bây giờ lại ngủ say đến như vậy.” Mẹ Tiểu Thỏ thấy một màn như vậy không nhịn được cười lên.

“Em ấy nói em ấy muốn uống sữa bột...” Trình Chi Ngôn thấy mẹ mình và mẹ Tiểu Thỏ cười đến vẻ mặt sáng rực, có chút bất đắc dĩ nhìn hai bà nói.

“Được, bác đi pha liền.”Mẹ Tiểu Thỏ gật đầu, xoay người cầm bình sữa đi rót nước.

Chỉ trong chốc lát, sữa bột được mang tới.

Mẹ Tiểu Thỏ duỗi tay kéo cánh tay Tiểu Thỏ, ồ, tại sao kéo không xuống??

Bà có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn, lại phát hiện vẻ mặt Trình Chi Ngôn cũng đang nghi ngờ nhìn mình.

“Tiểu Thỏ, Thỏ Thỏ, đến, bú sữa mẹ, mẹ ôm...” Mẹ Tiểu Thỏ kéo hai cái, phát hiện kéo không xuống, thân thể khom xuống dịu dàng nói bên tai Tiểu Thỏ.

Trong giấc mộng Tiểu Thỏ lập tức đưa ngón tay phải của mình nhét vào trong miệng, làm ra tư thế chờ đợi bú sữa mẹ.

Chỉ là cánh tay kia của cô vẫn gắt gai ôm lấy cổ Trình Chi Ngôn không chịu buông ra.

...

Mẹ Tiểu Thỏ không còn gì để nói.

Trình Chi Ngôn cũng không còn gì để nói.

“ Ngôn Ngôn, con giúp Tiểu Thỏ một chút đi chứ??”Mẹ Tiểu Thỏ lấy bình sữa nhét vào tay Trình Chi Ngôn.

“Cháu??” Trình Chi Ngôn không rõ chuyện gì, đột nhiên trong tay mình bị nhét bình sữa, vẻ mặt kinh ngạc.

“A, trực tiếp giúp em uống là được, con đưa bình sữa nhét trong miệng em là được.”Mẹ Tiểu Thỏ gật đầu, đứng bên cạnh Trình Chi Ngôn tiến hành chỉ đạo.

“...” Trình Chi Ngôn cúi đầu, nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Thỏ hai mắt nhắm nghiền, hô hấp lâu dài, chần chờ ngẩng đầu lên nhìn mẹ Tiểu Thỏ nói: “Nhưng em ấy còn đang ngủ mà.”

“Không sao đâu, nó có kỹ năng chính là vừa ngủ vừa uống sữa, con đưa vào miệng em, con đưa em sẽ uống.” Mẹ Tiểu Thỏ khoát tay, thúc giục Trình Chi Ngôn nhanh chóng cầm bình sữa đưa vào miệng Tiểu Thỏ.

Trình Chi Ngôn chỉ cảm giác đầu mình tràn đầy vạch đen.

Anh cúi đầu nhìn bình sữa trong tay, rồi nhìn ngón tay đang mút của Tiểu Thỏ, làm theo sự dặn dò của mẹ Tiểu Thỏ, lắc lắc bình sữa, chần chờ đưa núm vú cao su nhét vào trong miệng Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ đang ngặm ngón tay nhanh chóng rút đầu ngón tay ra khỏi miệng, sau đó chu cái miệng nhỏ lên, ngậm núm vú cao su, uống “ừng ực”.

Trình Chi Ngôn chỉ nhìn bọt khí bên trong bình sữa liên tục cuồn cuộn, nhưng mà trong chốc lát, bình sữa đầy đã bị Tiểu Thỏ uống hết.

Uống sữa xong, Tiểu Thỏ vừa lòng ngoẹo đầu, hoàn toàn ngủ say.

Cánh tay nhỏ bé ôm cổ Chi Ngôn, cuối cùng cũng buông lỏng xuống.

Rốt cuộc Trình Chi Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

“A, không tệ nha.” Mẹ Trình Chi Ngôn đứng một bên nhìn con mình cho Tiểu Thỏ uống hết một bình sữa bột, cười tủm tỉm nói: “Nhớ năm đó ba con cho con uống còn làm đổ bình sữa, như thế xem ra, con tốt hơn cha con nhiều lắm.”

“...” Trình Chi Ngôn không còn gì để nói, anh cầm bình sữa trong tay để trên tủ đầu giường, sau đó nhìn Tiểu Thỏ nằm trên tay mình đã ngủ mất, thấp giọng nói: “Em ấy ngủ rồi.”

“Không có việc gì, bác ôm em ấy trở về là được.”Mẹ Tiểu Thỏ cười vươn tay ra, một tay ôm thân thể mềm nhũn của Tiểu Thỏ, một tay ôm nách, bế cô lên.

“Phải đi về sao? Không để Tiểu Thỏ ở chỗ này ngủ cùng Ngôn Ngôn sao??” Chu Nguyệt nhìn động tác thuần thục của mẹ Tiểu Thỏ ôm Tiểu Thỏ lên, vẻ mặt ranh mãnh nhìn bà hỏi.

“Con bé này ban đêm ngủ không thành thật, nếu để nó ngủ cùng Ngôn Ngôn,Ngôn Ngôn sẽ hỏng mất.”Mẹ Tiểu Thỏ cười cười, theo chân bọn họ nói lời từ biệt, ôm Tiểu Thỏ về nhà.

Chu Nguyệt tiễn mẹ Tiểu Thỏ và Tiểu Thỏ đi, xoay người lại, đôi mắt thẳng tắp nhìn con trai mình chằm chằm.

Trình Chi Ngôn bị mẹ nhìn trong lòng có chút sợ hãi, nhịn không được mở miệng hỏi: “Mẹ, mẹ nhìn gì chứ?”

“Hắc hắc...” Chu Nguyệt nhìn anh cười, trong giọng nói mang một tia trêu chọc: “Con trai, về sau con kết hôn, khẳng định là tốt hơn ba của con.”

“...” Trình Chi Ngôn nghe lời nói này, hơi ngẩn ra, trên gương mặt trong nháy mắt hiện ra nét không được tự nhiên.

“Được rồi, thời gian không còn sớm, con cũng nên về phòng ngủ đi, ngày mai bạn gái nhỏ của con còn sẽ tìm con chơi đùa nữa.” Chu Nguyệt nhìn vẻ mặt Trình Chi Ngôn có chút lúng túng, nhịn không được tiếp tục trêu chọc.

“Con biết rồi.” Trình Chi Ngôn xoay người đi về phòng mình, chỉ là sau khi đi mấy bước, bỗng nhiên lại ngừng lại quay đầu nhìn mẹ mình nói: “Trước khi con suy nghĩ xong, mẹ đừng có nói cô ấy là bạn gái nhỏ con??”