Editor:trang kto
Beta:Linh Ngọc
“Cháu??” Trình Chi Ngôn không rõ chuyện gì, đột nhiên trong tay mình bị nhét bình sữa, vẻ mặt kinh ngạc.
“A, trực tiếp giúp em uống là được, con đưa bình sữa nhét trong miệng em là được.”Mẹ Tiểu Thỏ gật đầu, đứng bên cạnh Trình Chi Ngôn tiến hành chỉđạo.
“...” Trình Chi Ngôn cúi đầu, nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Thỏhai mắt nhắm nghiền, hô hấp lâu dài, chần chờ ngẩng đầu lên nhìn mẹ Tiểu Thỏ nói: “Nhưng em ấy còn đang ngủ mà.”
“Không sao đâu, nó cókỹ năng chính là vừa ngủ vừa uống sữa, con đưa vào miệng em, con đưa emsẽ uống.” Mẹ Tiểu Thỏ khoát tay, thúc giục Trình Chi Ngôn nhanh chóngcầm bình sữa đưa vào miệng Tiểu Thỏ.
Trình Chi Ngôn chỉ cảm giác đầu mình tràn đầy vạch đen.
Anh cúi đầu nhìn bình sữa trong tay, rồi nhìn ngón tay đang mút của TiểuThỏ, làm theo sự dặn dò của mẹ Tiểu Thỏ, lắc lắc bình sữa, chần chờ đưanúm vú cao su nhét vào trong miệng Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ đang ngặmngón tay nhanh chóng rút đầu ngón tay ra khỏi miệng, sau đó chu cáimiệng nhỏ lên, ngậm núm vú cao su, uống “ừng ực”.
Trình Chi Ngônchỉ nhìn bọt khí bên trong bình sữa liên tục cuồn cuộn, nhưng mà trongchốc lát, bình sữa đầy đã bị Tiểu Thỏ uống hết.
Uống sữa xong, Tiểu Thỏ vừa lòng ngoẹo đầu, hoàn toàn ngủ say.
Cánh tay nhỏ bé ôm cổ Chi Ngôn, cuối cùng cũng buông lỏng xuống.
Rốt cuộc Trình Chi Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
“A, không tệ nha.” Mẹ Trình Chi Ngôn đứng một bên nhìn con mình cho TiểuThỏ uống hết một bình sữa bột, cười tủm tỉm nói: “Nhớ năm đó ba con chocon uống còn làm đổ bình sữa, như thế xem ra, con tốt hơn cha con nhiềulắm.”
“...” Trình Chi Ngôn không còn gì để nói, anh cầm bình sữatrong tay để trên tủ đầu giường, sau đó nhìn Tiểu Thỏ nằm trên tay mìnhđã ngủ mất, thấp giọng nói: “Em ấy ngủ rồi.”
“Không có việc gì,bác ôm em ấy trở về là được.”Mẹ Tiểu Thỏ cười vươn tay ra, một tay ômthân thể mềm nhũn của Tiểu Thỏ, một tay ôm nách, bế cô lên.
“Phải đi về sao? Không để Tiểu Thỏ ở chỗ này ngủ cùng Ngôn Ngôn sao??” ChuNguyệt nhìn động tác thuần thục của mẹ Tiểu Thỏ ôm Tiểu Thỏ lên, vẻ mặtranh mãnh nhìn bà hỏi.
“Con bé này ban đêm ngủ không thành thật,nếu để nó ngủ cùng Ngôn Ngôn,Ngôn Ngôn sẽ hỏng mất.”Mẹ Tiểu Thỏ cườicười, theo chân bọn họ nói lời từ biệt, ôm Tiểu Thỏ về nhà.
Chu Nguyệt tiễn mẹ Tiểu Thỏ và Tiểu Thỏ đi, xoay người lại, đôi mắt thẳng tắp nhìn con trai mình chằm chằm.
Trình Chi Ngôn bị mẹ nhìn trong lòng có chút sợ hãi, nhịn không được mở miệng hỏi: “Mẹ, mẹ nhìn gì chứ?”
“Hắc hắc...” Chu Nguyệt nhìn anh cười, trong giọng nói mang một tia trêuchọc: “Con trai, về sau con kết hôn, khẳng định là tốt hơn ba của con.”
“...” Trình Chi Ngôn nghe lời nói này, hơi ngẩn ra, trên gương mặt trong nháy mắt hiện ra nét không được tự nhiên.
“Được rồi, thời gian không còn sớm, con cũng nên về phòng ngủ đi, ngày maibạn gái nhỏ của con còn sẽ tìm con chơi đùa nữa.” Chu Nguyệt nhìn vẻ mặt Trình Chi Ngôn có chút lúng túng, nhịn không được tiếp tục trêu chọc.
“Con biết rồi.” Trình Chi Ngôn xoay người đi về phòng mình, chỉ là sau khiđi mấy bước, bỗng nhiên lại ngừng lại quay đầu nhìn mẹ mình nói: “Trướckhi con suy nghĩ xong, mẹ đừng có nói cô ấy là bạn gái nhỏ con??”