Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 373: Cô bé lọ lem của tôi 8




Editor: Quỳnh Nguyễn

Tiểu Thỏ quay đầu lại, thấy Trình Chi Ngôn ngược nắng hướng tới chính mình đi tới, nhất thời hân hoan hướng tới anh chạy tới nói: "Anh nước chanh, anh tới a."

"Uh`m." Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, nhìn Tiểu Thỏ một đường thẳng đến bên cạnh mình, cười đưa tay sờ sờ đầu cô.

Tiếu Hàm ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo một chút nghi hoặc hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn qua.

" Anh nước chanh, đây chính là bạn học rất lợi hại em nói với anh!" Tiểu Thỏ túm cánh tay Trình Chi Ngôn đi đến trước mặt Tiếu Hàm, cười tít mắt giới thiệu với anh nói: "Cậu ấy tên Tiếu Hàm."

" Chào cậu." Ánh mắt Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn lướt qua trên người Tiếu Hàm, sau đó hướng tới cậu gật gật đầu.

"Xin chào...Anh là...Anh trai Tiểu Thỏ?" Tiếu Hàm có chút giật mình nhìn anh, anh nhìn rõ ràng không phải bộ dáng học sinh trung học, hơn nữa vừa rồi Tiểu Thỏ gọi anh, hơn nữa vẻ mặt hai người bọn họ nhìn giống như cũng có vài phần tương tự, cậu tùy ý đoán một chút.

Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận.

"Tiếu Hàm! Bạch Tiểu Thỏ! Chủ nhiệm lớp gọi hai người đi qua!"

Bọn họ còn chưa nói mấy câu, cửa hông Đại Lễ Đường liền bị mở ra, một cái đầu tròn nhìn thoáng qua Tiếu Hàm và Tiểu Thỏ đứng ở cửa Đại Lễ Đường hướng tới hai người bọn họ la lớn.

"A..., đến đây!" Tiểu Thỏ quay đầu lên tiếng, sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, em đi trước một chút, anh mau đi vào tìm chỗ ngồi ngồi xuống đi, chờ trận đấu kết thúc em lại đi tìm anh."

"Được." Trình Chi Ngôn khẽ gật đầu, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn thoáng qua trên người Tiếu Hàm, sau đó xoay người hướng phương hướng khán phòng đi.

"Đi thôi." Tiểu Thỏ giật nhẹ tay áo Tiếu Hàm, ý bảo cậu mau đi tìm chủ nhiệm lớp.

Hai giờ đúng buổi chiều, trận đấu Anh ngữ thú vị chính thức bắt đầu, dựa theo thứ tự rút thăm, mỗi cái lớp học bắt đầu theo thứ tự biểu diễn tiết mục.

Dù sao vẫn là học sinh sơ nhất, nắm giữ từ ngữ Anh ngữ cũng có vẻ hữu hạn, rất nhiều tiết mục đều là cảnh tượng ngẫu nhiên gặp người quen cực kỳ bình thường, hoặc là tình cảnh vấn đáp đi học.

Đến phiên lớp học Trình Thi Đồng bọn họ biểu diễn, mặc dù mỗi người tạo hình đều rất buồn cười, nhưng mà là vì tiểu phẩm biểu diễn cuối năm, có rất nhiều từ ngữ dùng Trung văn nói ra, có một câu hai nghĩa, tràn đầy hài hước, nhưng mà sau khi phiên dịch thành Anh văn, liền khó tránh khỏi sẽ có vẻ có chút nhàm chán.

Tiểu Thỏ đứng ở phía sau đài, đôi bàn tay khẩn trương cầm lấy màn sân khấu, làm sao bây giờ, giống như lớp học Đồng Đồng biểu diễn đạt được vỗ tay cũng không phải rất nhiều....

Ngộ nhỡ tiết mục bọn họ, giám khảo cũng không thích làm sao bây giờ...

"Tiểu Thỏ??" Tiếu Hàm vẫn đứng sau lưng cô nhìn cô vẻ mặt trầm trọng nhịn không được thấp giọng hô cô một chút.

"Uh`m?" Tiểu Thỏ quay đầu lại, vẻ mặt hồi hộp nhìn cậu.

Tiếu Hàm nhìn biểu tình khi đó trên mặt cô, nhịn không được nở nụ cười một chút, sau đó thấp giọng hỏi "Làm sao vậy, cậu là đang khẩn trương sao??"

"Uh`m..." Tiểu Thỏ dùng lực gật gật đầu.

Cô quả thật thật khẩn trương a, đặc biệt sau khi nhìn quá nhiều tiết mục như vậy không biết vì sao với tiết mục lớp học chính mình càng ngày càng không có tin tưởng.

" Đừng khẩn trương, lúc trước không phải cậu nói tiết mục chúng ta nhất định làm cho người xem kinh diễm sao?" Thanh âm Tiếu Hàm thật thấp, chậm rãi nói ra liền giống như một trận gió nhẹ vuốt lên bất an trong lòng cô.