Tiểu Thao Thiết

Chương 4




19



Lần nữa tỉnh lại, ta đã biến lại thành người, đang rúc vào trong lòng Chiết Huân.



Ta hổ thẹn lau đi nước miếng bên khóe miệng lại phát hiện trên người bản thân lúc này không mặc quần áo.



Cũng không biết là do sau khi vô thức biến thành người ta quên không biến ra, hay là bị Chiết Huân cởi ra hộ nữa =)))



Mà thôi, cũng chả quan trọng lắm, hung thú thì mặc quần áo làm gì?



Đang định gọi Chiết Huân dậy, ta đột nhiên lại có chút ngơ ngẩn.



Hình như hắn lại càng đẹp hơn rồi thì phải?



Tự nhiên ta lại có cảm giác… nhìn thế nào cũng không đủ, càng nhìn càng thèm là sao ta?



Đặc biệt là bờ môi mỏng của hắn, trông ngon muốn chếc.



đã dạy: Hung thú, việc không muốn làm có thể không làm, nhưng việc muốn làm nhất định phải làm!



"Ngoàm~" một tiếng, ta lao mình về phía trước.



Há to miệng, ngoạm một cái!



He he……



Ta vui vẻ cắn đông cắn tây một hồi, khi ngước mắt lên lại phát hiện Chiết Huân đã tỉnh dậy tự lúc nào, ánh mắt sâu thăm thẳm của hắn đang nhìn ta chăm chú.



Cái ánh mắt này sao mà càng nhìn càng quen thế không biết...



Sao trông cứ như ánh mắt nhìn miếng thịt nướng tươi ngon nằm trên thớt ấy….



"Sao vậy, Thao Thiết nhỏ nhà chúng ta lại... đói rồi à?"



Rõ ràng chỉ là một câu nói rất bình thường nhưng đôi chân yếu ớt của ta lại không kìm được mà run rẩy.



Cả người ta vô thức rùng mình một cái, không biết vì sao ta đột nhiên lại mất khống chế được mà biến trở lại thú hình, chui vào trong chăn, nép sát vào người hắn.



Ta mở miệng: “Chiết Huân, ta đói.”



20.



Ta vui vẻ hạnh phúc trải qua hết ngày này đến ngày khác.



Những ngày tháng khốn khó ở dưới phàm gian lúc nhỏ đều bị ta quên sạch sành sanh.



Ta chỉ cảm thấy Linh Dao Sơn rất tốt, Chiết Huân cũng rất tốt.



Dưới sự bồi đắp của Chiết Huân, hồn phách của ta cũng dần cứng cáp, ổn định trở lại.



Sự thay đổi lớn nhất chính là tu vi của ta không ngừng tăng vun vút, đã có thể tiếp nhận được càng nhiều truyền thừa!



Ví dụ như..."Linh vật trên đầu lưỡi", "Luận bàn về lượng thức ăn của Thao Thiết trong từng giai đoạn" cùng vân vân mây mây những kiến thức truyền thừa độc quyền của Thao Thiết.



Còn có... những truyền thừa thuộc về hung thú.



Lúc ban đầu khi thế giới vừa mới hình thành, hung thú vốn dĩ chỉ là một cỗ nguyên khí.



Sau khi vạn vật trên thế gian xuất hiện, thất tình lục dục cũng theo đó mà được sản sinh.



Mà Hung thú, vốn chỉ ban đầu là những cỗ nguyên khí đã không ngừng hấp thụ cảm xúc tiêu cực của vạn vật mà ngưng kết thành lại thành linh vật.



Ví dụ như Thao Thiết ta là do d*c vọng ăn uống hóa thành.



Bởi vậy, có thể ăn vạn vật trên thế giới này chính là bản năng của ta.



Nói cách khác, chỉ cần trên thế giới này còn sinh linh, hung thú sẽ vĩnh viễn không bao giờ biến mất, mãi mãi trường tồn.



Nhưng……



"Vậy tại sao trăm năm trước ta mới được lần nữa chào đời? Trước đó tại sao ta lại biến mất?"



Lẽ nào sinh linh trên thế gian không còn d*c vọng?



Ta cuốn lấy Chiết Huân, vui vẻ làm tổ trong lòng hắn, nghi hoặc hỏi.



Hắn cúi đầu nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng mỉm cười nói:



“Vậy hiện tại nàng thấy thế nào?”



Ta nghiêm túc gật đầu: "Đồ ăn rất ngon, vì vậy cật dục* rất tốt. Chiết Huân rất ngon, nên là dục cũng rất tốt luôn."



*Cật dục: d*c vọng ăn uống



Chiết Huân: "Vậy bây giờ nàng vẫn còn muốn ăn ta sao? Giống như mong muốn lúc đầu của nàng, nấu ta thành canh."



Ta thành thật lắc đầu:



"Lương thực ngắn hạn với lương thực dài hạn đương nhiên là không giống rồi! Bổn hung thú phân rất rõ đấy nhé!"



………



Được ăn no một bữa thì ngon đấy, nhưng mà ta vạn vạn không thể ngờ ta...





Đường đường là một Thao Thiết có thể ăn sạch banh cả quả đất như ta lại có ngày hôm nay!



Mới bị Chiết Huân đút cho mấy miếng mà đã no rồi!



"Huhuhu…. mất mặt quá đi."



Ta lại biến thành thú hình quấn lấy Chiết Huân xoa xoa chiếc bụng nhỏ căng phồng, khóc long trời lở đất.



Đuôi mắt của Chiết Huân hơi đỏ lên, thấp giọng cười.



“Hồn phách của nàng đã hoàn toàn ổn định lại rồi.” Giọng nói trầm thấp quen thuộc của hắn khẽ vang lên.



"Hả? Thật sao? Hehe, cuối cùng bổn Hung thú cũng có thể an tâm rồi... Không đúng, Chiết Huân ngươi sao có thể biết được hồn phách của ta có ổn định hay không?"



Rõ ràng có một số việc chỉ có Hung thú với nhau mới có thể thấy được, những người khác không thể nào phát hiện ra.



Bản năng của ta luôn kháng cự việc ta nói tình hình của bản thân cho Chiết Huân, vì vậy ta trước nay đều chưa từng nói cho hắn biết.



Vậy tại sao hắn lại biết được?



Lẽ nào...



"Song tu quả nhiên không hổ là phương thức chí cao vô thượng! Đến cả hồn phách của đối phương cũng có thể cảm nhận được!"



Ta kinh ngạc thốt lên.



"Chiết Huân!"



Chiết Huân ngừng lại một chút: "Ừm?"



Ta hưng phấn: “Chiết Huân, ngươi có thể biến ra hình dạng khác được không? Ta có thể biến thành người, vậy ngươi cũng có thể biến thành thú đúng không?!”



(Cảm ơn bé đã nhắc, a hóa thú ngay đây =))))



21.



Ta nghi ngờ bản thân đang bị dày vò ngược đãi nhưng ta không có bằng chứng.



Hic……



Cả người ta xụi lơ, mềm nhũn không còn chút sức lực nào, nghi hoặc nhìn bàn tay trắng trẻo, thon dài của Chiết Huân.



Tay… cũng có thể ăn được à?



Ta cúi đầu nhìn xuống chiếc móng nhỏ của mình.



Trong đầu ta bất chợt nảy ra…một suy nghĩ táo bạo.



Ta qua quýt li3m mấy cái lên mặt Chiết Huân, sau đó quay đầu chổng mông vào hắn.



Một lúc sau, trên đỉnh đầu Chiết Huân lại vang lên những tiếng r3n rỉ ngâm nga quen thuộc.



Giống hệt âm thanh vui vẻ lúc ăn được món ăn ngon nhất.







Ở cùng Chiết Huân một thời gian, ta phát hiện ra một bí mật của hắn.



Mỗi năm sẽ có vài ngày hắn sẽ một mình rời khỏi Linh Dao Sơn.



Khi quay lại, sắc mặt của hắn sẽ trở nên tái nhợt, hơi thở không ổn định,… còn có dấu hiệu của việc nhập ma.



Nhưng ma ký này, dường như lại hoàn toàn không giống với những người nhập ma mà ta từng gặp.



Ta luôn cảm thấy có gì đó quen thuộc đến khó tả.



"Chiết Huân, ta muốn ở bên chàng cả đời." Móng vuốt của ta khẽ cào cào Chiết Huân, không biết vì sao đột nhiên lại muốn nói ra điều này.



Rất lâu rất lâu sau, đến tận khi ta chuẩn bị ngủ gật đến nơi mới nghe thấy Chiết Huân khẽ thì thầm ở bên tai.



"Được."



Một năm rồi lại một năm, ngày tháng không ngừng trôi đi.



Chiết Huân vẫn trước sau như một, không chút thay đổi, nhưng ta đã có tí tẹo biến hóa rồi.



Không chỉ linh hồn của ta đã trở nên ổn định mà thần lực cũng mạnh mẽ hơn trước.



Nhưng không hiểu vì sao, nhân hình và thú hình của ta đều không lớn lên chút nào nữa.



Ta cảm thấy có chút phiền muộn.



Trực giác mách bảo ta, ta vẫn còn thiếu một thứ gì đó.



Một thứ thuộc về căn nguyên nguồn cội của ta.







Ngày hôm nay vừa đúng là ngày cuối cùng của mùa đông.



Ta nghe nói, nhân gian đã tạm dừng chiến hỏa.




“Cùng Kỳ, ngươi đã kết thúc bế quan chưa?” Ta cầm truyền âm phù, suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Ta cũng muốn bế quan.”



Hu hu hu...



Đúng vậy, cuối cùng ta cũng phải chuẩn bị cho lần bế quan đầu tiên đã bị ngâm suốt bao nhiêu năm qua.



Thế là, trong động phủ đen thùi lùi, một thú buồn chán ngồi đả tọa...



Huhu, thật sự không vui tí nào.



"Tu vi của nàng đã sắp không còn áp chế được nữa, nàng bế quan đi." Chiết Huân đột nhiên nói.



Ta buồn bực gật gật đầu.



Không biết tại sao, bản năng của ta luôn kêu gào cự tuyệt việc bế quan đột phá.



Giác quan thứ sáu mách bảo ta, đột phá có thể sẽ làm cho tất cả mọi thứ thay đổi.



Nhưng cơ thể ta thực sự không thể áp chế được nữa.



Phản phệ không phải trò đùa.



"Hic, vậy thì chàng phải chuẩn bị cho ta thật nhiều đồ ăn ngon mới được!"



Thao Thiết không thể chịu được đói khát đâu!



"Được."



Cuối cùng, Chiết Huân đưa cho ta một chiếc vòng trữ vật.



Giữa vòng có một mạt hồng sắc, vô cùng xinh đẹp.



"Ơ? Tại sao viên ngọc này lại ở đây?"



Ta hoài nghi nhìn viên ngọc được đính trên vòng trữ vật.



Đây chẳng phải là viên ngọc được Chiết Huân treo trong động phủ mà ta đã thèm muốn rất lâu sao?



Chẳng lẽ Chiết Huân để nhầm vào đây?



22.



Khi bế quan sẽ không còn cảm thận được thời gian ngày tháng nữa.



Lúc đầu ta còn cảm thấy buồn chán, về sau lại dần đắm chìm.



Cuối cùng……



"Aiya~ bổn hung thú đột phá rồi! Chiết Huân, đợi ta, đợi ta vượt qua được ải tâm ma là có thể xuất quan rồi ~!"



Ta vô cùng đắc chí, không thèm đặt đám tâm ma vào trong mắt.



Chỉ cần là Hung thú thì đều biết, cửa ải tâm ma này của Thiên đạo là để nhắm vào chúng thần chứ không phải để nhắm vào đám hung thú con ông cháu cha.



Thân thể hung thú vốn được huyễn hóa thành từ thất tình lục dục, có gì để nhắm vào cơ chứ?



Sau khi lục lọi vòng trữ vật, cuối cùng ta cũng tìm thấy đùi của Ma ngưu thú.



Ừm! Tay nghề của Chiết Huân có khác, ngon quá đi mất!



Nghĩ đến Chiết Huân ta lại bắt đầu thấy thèm thèm rồi.




Nhớ chàng ấy quá đi mất!



"Mau lên mau lên, tâm ma mau đến đây, tốc độ lên nào!" Ta vội vã thúc giục Thiên Đạo phụ thần.



Đúng vậy, sau khi nâng cao tu vi, ta phát hiện bản thân có thể nói chuyện với Thiên Đạo phụ thần!



Đúng là việc lạ.



Thiên Đạo phụ thần dường như hơi do dự một chút, cuối cùng thở dài một tiếng trong thức hải của ta.



Giây phút tiếp theo.



Tâm ma của ta, giáng lâm rồi.



Ta dường như...nhìn thấy một Thao Thiết khác?



Một Thao Thiết uy phong lẫm liệt, khắc cơ thể lại đầy những vết sẹo...



Là ta sao?



23.



Nơi này rất quen mắt, chính là trên đỉnh của Linh Dao Sơn.



Hàng trăm tu sĩ cấp cao bao vây xung quanh, cùng chứng kiến cảnh tượng trăm năm hiếm gặp.



Đây là……



Phi thăng kiếp!




Có người chuẩn bị phi thăng!



"Quả nhiên, sư thúc không hổ là người đứng đầu Tiên môn, sớm như vậy đã có thể phi thăng."



"Thiên phú của sư thúc quả là không thể coi thường. Nghe nói cha mẹ của sư thúc trước đây cũng là từng là truyền kỳ của giới tu chân."



"Nhưng mà... nếu sư thúc phi thăng rồi, con Thao Thiết này phải làm sao?"



"Cùng nhau phi thăng? Bọn họ đã ký khế ước rồi, chắc cùng nhau phi thăng cũng không phải việc gì khó?"



"Phi thăng thế nào được? Nó còn chưa tới gần sấm đã bị thương rồi, cho dù có đủ thực lực cũng không thể phi thăng được..."



Lời này vừa nói ra, mọi người đều sững người.



Cuối cùng, một người nhìn có vẻ như là trưởng môn khẽ thở dài nói:



"Thao Thiết này vốn có thể yên ổn già, nhưng lần trước... Nó đã nuốt chửng sinh hồn của Huyền Linh lão tổ... Làm sao có thể thuận lợi thăng thiên? Thiên đạo nhất định sẽ không cho phép!"



"Huyền Linh lão tổ? Đó chính là cặn bã của Tu Chân giới! Hắn đã làm hại hàng trăm nữ tử, cũng không hết tội!"



"Đúng vậy, nghe nói Thao Thiết nhìn thấy hắn làm xằng làm bậy với một tiểu cô nương, vì muốn cứu nàng nên mới không may nuốt chửng hắn..."



"Hung thú chính là hung thú, những thứ đã là bản chất thì không bao giờ có thể thay đổi được..."



"Đáng tiếc, vốn dĩ nó có thể..."



Đám tu sĩ ồn ào bàn luận, ánh mắt nhìn về phía Thao Thiết có vui mừng hả hê, thờ ơ, ghét bỏ, cũng có cả những ánh mắt mang theo thương hại.



Lúc này, đột nhiên có một giọng nói cắt ngang tất cả.



“Hung thú Thao Thiết, nuốt chửng sinh linh và coi thường chúng sinh. Tội ác nặng nề, không thể kể hết!”



"Loại hung thú như ngươi còn muốn phi thăng? Đúng là hoang đường!"



Đám tu sĩ quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, đồng thanh hít một hơi.



"Người này… chẳng phải là Chưởng môn của Huyền Linh tông sao? Hắn còn muốn can dự vào việc Thao Thiết phi thăng sao?"



“Làm gì có ai có thể can thiệp vào phi thăng kiếp? Chưa kể, cho dù hắn có không can dự vào, thiên đạo cũng sẽ không để Thao Thiết phi thăng."



Vô luận mọi người có nói gì, Thao Thiết đều không chút để ý, chỉ sống nhìn chằm chằm vào lôi kiếp phi thăng cùng thân ảnh màu trắng thanh lãnh dưới lôi kiếp.



Thao Thiết khẽ thì thầm.



"Chiết... Huân..."



24.



Ở khoảng cách xa như vậy, người trong lôi kiếp có lẽ sẽ không thể nghe được âm thanh của nàng.



Nhưng thân ảnh thanh lãnh lại bỗng nhiên khẽ dừng lại, phảng phất giống như từ trong lôi kiếp đột nhiên thanh tỉnh lại.



Hắn mở miệng, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.



Thế nhưng Thao Thiết dường như lại hiểu được tất cả.



Hắn nói: Đừng sợ.



Thao Thiết giống như được khích lệ, thân thể nghiêng ngả chuẩn bị ngã xuống lại từng bước từng bước kiên định bước về phía lôi kiếp



Bởi vì……



Nàng đã hẹn với Chiết Huân cùng nhau đến Thiên giới.



Nàng muốn được ở bên Chiết Huân cả đời.



Nàng muốn làm theo tập tục của nhân gian, muốn cùng hắn đến gặp cha mẹ, muốn được cha mẹ hắn chúc phúc.



Cho dù... nàng không thể vượt qua được lôi kiếp lần này.



Bởi vì …hung thú có giác quan thứ sáu gần với thiên đạo nhất.



Thao Thiết chịu đựng hết đạo thiên lôi này đến đạo thiên lôi khác, từng đạo sấm sét trút xuống càng lúc càng dữ tợn, nàng chịu đựng cơn đau đến tận xương tủy, cười nói.



"Chiết Huân, ta tới đây.”



Chiết Huân dường như cũng hiểu được nỗi đau của nàng, hắn chậm rãi cúi người, ôm lấy Thao Thiết vào trong lòng, dùng thân mình bảo vệ nàng, để nàng không bị sấm sét tổn thương.



Chiết Huân ngẩng đầu, nhìn về phía Thiên Đạo ẩn hiện trên cao, nói ra từng câu từng chữ.



“Tuy rằng Thao Thiết nuốt chửng sinh hồn, phạm vào điều kiêng kỵ của Đại đạo, nhưng Huyền Linh lão tổ là đáng tội!



"Nếu Thao Thiết vì chuyện của Huyền Linh lão tổ mà không thể phi thăng, vậy thì ta sẵn sàng gánh chịu phần nhân quả này, người cứ đem tất cả báo ứng tính trên đầu ta." Thao Thiết vừa nghe liền kinh ngạc ngẩng đầu, gắt gao nhìn về phía Chiết Huân.



Chiết Huân chỉ dịu dàng vỗ về nàng rồi lại tiếp tục kiên định nói:



"Nếu như ta có thể vượt qua lôi kiếp, ta sẽ cùng Thao Thiết phi thăng lên thượng giới. Nếu như ta không thể vượt qua, phải dưới lôi kiếp, cầu Thiên đạo hãy để cho lôi kiếp tan đi, không bắt nàng phải chịu phần tội lỗi này."



Câu trả lời của Thiên đạo đối với hắn là một đạo lôi kiếp dữ tợn chưa từng có, tia sét xé toạc cả cả bầu trời, cả không gian đều biến thành một màu tím.



Điều này cũng có nghĩa là, Thiên Đạo đã đồng ý với giao dịch này của hắn.