Tiểu Thao Thiết

Chương 5




25



"Sư phụ, tại sao Chiết Huân sư thúc nhất định phải phi thăng? Cùng Thao Thiết ở lại thế giới này chẳng phải là tốt hơn sao?" Một vị phật tu trẻ tuổi, ôm chiếc mỗ nhỏ trong lòng, hoài nghi hỏi.



"Bởi vì... tu luyện vốn dĩ là một con đường nghịch thiên cải mệnh, vô pháp quay đầu. Tu vi của Chiết Huân đã đạt đến cực hạn, nếu không phi thăng, sớm muộn gì cũng bị tu vi phản phệ, hồn phi phách tan, hóa thành linh lực nuôi dưỡng thiên địa vạn vật……”



"Phi thăng, là trận chiến cuối cùng giữa tu sĩ và Thiên Đạo."



Phật tu trẻ tuổi nửa hiểu nửa không, tiếp tục hỏi.



“Phi thăng có dễ dàng không?”



"A Di Đà Phật... Tu chân giới của chúng ta có hàng triệu tu sĩ, có thể thuận lợi phi thăng cũng chỉ có vài người... Nếu vi sư nhớ không nhầm, lần phi thăng trước chính là phu thê hai người Chiết Lan thượng thần, cha mẹ của Chiết Huân. "



"Phi thăng kiếp tổng cộng có chín đạo thiên lôi, mỗi một đạo đều là cửu tử nhất sinh... Huống hồ, thiên lôi lần này còn đáng sợ hơn những lần trước. Chiết Huân chỉ sợ là lành ít dữ nhiều."



Phật tu trẻ tuổi nhăn mày, thấp giọng “ồ” một tiếng, sờ sờ đầu rồi quay người tiếp tục quan sát.







Thiên lôi cuồn cuộn giáng xuống, thực vật mấy chục dặm xung quanh trong nháy mắt đều khô héo.



Các tu sĩ khiếp sợ chứng kiến hết thảy mọi việc phát sinh.



Một đạo…hai đạo…ba đạo...



Khi đạo thứ năm giáng xuống, mọi người đều nhìn ra, Chiết Huân đã lảo đảo sắp ngã gục, hắn miễn cưỡng dùng phần sức lực còn lại, chống đỡ lôi kiếp



Những người thân cận với hắn không khỏi lo lắng.



"Sư thúc, người mau thả Thao Thiết ra, đừng cưỡng cầu vô ích!"



“Chiết Huân, người định chỉ vì một con hung thú mà hy sinh bản thân sao?”



"Mau buông tay đi, Chiết Huân, số mệnh đã sớm an bài, hung thú không thể phi thăng! Không có Huyền Linh sư tổ, cũng sẽ có nhân quả của những người khác."







Vô luận có bao nhiêu mọi người có gửi bao nhiêu truyền âm khuyên giải, Chiết Huân cũng chưa từng dao động.



Thao Thiết của hắn, tuy là hung thú nhưng bản tính lương thiện, hiền lành, tại sao lại không thể phi thăng!



Hắn toàn tâm chống đỡ thiên lôi trên đầu, lại không hề phát hiện sự khác thường của Thao Thiết trong lòng...



26



Khi đạo thiên lôi thứ sáu giáng xuống, Chiết Huân đã không còn đứng vững được nữa, hắn quỳ một chân trên mặt đất, ôm chặt lấy Thao Thiết trong lòng.



Đạo thiên lôi thứ bảy, Chiết Huân đến sức để ôm Thao Thiết cũng không còn, nhưng hắn vẫn như cũ che chở cho nàng, sống bảo vệ.



Đạo thiên lôi thứ tám...



Hơi thở của Chiết Huân đã trở nên vô cùng yếu ớt, nguyên thần dường như đã sắp tan rã.



Hắn…có lẽ không thể vượt qua kiếp nạn này.



Các tu sĩ chứng kiến tất cả khẽ thở dài trong lòng.



"Đừng... sợ..." Hơi thở của hắn đã vô cùng yếu ớt, nhưng vẫn kiên định an ủi Thao Thiết trong lòng.



Thao Thiết kiên trì ngẩng đầu, động tác cẩn thận, sợ hãi sẽ làm đau Chiết Huân.



Đôi mắt nàng chăm chú nhìn về phía Chiết Huân, nước mắt như trân châu không ngừng rơi xuống.



Nàng mở to miệng, vừa muốn nói gì đó, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai.



"Đại đạo...bất công… với... hung thú... Không sao... Ta sẽ... bảo vệ... nàng..."



"Mau...trốn đi, đừng để...bản thân…bị…thương”



Đôi mắt của Chiết Huân đã không còn sức lực để mở ra, những vẫn như cũ nỗ lực an ủi Thao Thiết nhỏ trong lòng.





Đạo thiên lôi thứ chín đã bắt đầu tụ lại.



Thao Thiết liếc nhìn thiên lôi trên bầu trời, đột nhiên khẽ động.



Thân thể của nàng dần dần tỏa ra những tia sáng khác thường, các đốm sáng trong không trung dần dần tụ lại, cuối cùng ngưng tụ thành một viên Trân châu màu lam nhàn nhàn hiện ra giữa hai hàng lông mày nàng.



"Đây là... Nội đan của hung thú? Nội đan vạn năm?!"



Các tu sĩ xung quanh đều vô cùng kinh hãi, mấy vị lão tổ nhịn không được mà tiến lên trước một bước.



Nội đan đối với người tu luyện chính là thứ quan trọng nhất.



Chỉ cần nội đan bị phá vỡ, bất kể là người hay thần, kết cục đều sẽ cái , cho dù có là Đại La thần tiên cũng không có cách nào cứu được.



Nhưng nàng... chính là sức mạnh thuần khiết nhất trong Tu chân giới.



Thao Thiết... rốt cục là muốn làm gì?



27



Chiết Huân dường như có thể nghe được lời của những tu sĩ xung quanh, hắn gắng sức mở mắt, muốn xác định xem Thao Thiết đang làm gì.



Hắn nghĩ, nhất định không thể để Thao Thiết nhỏ của hắn… bị thương một chút nào.




Nhưng Chiết Huân bị thương quá nặng, chỉ mỗi việc mở mắt dường như cũng đã tiêu tốn toàn bộ sức lực của hắn.



“Thao……”



Lời còn chưa nói xong, viên trân châu lam sắc đã bay về phía hắn.



Dưới ánh mắt kinh ngạc của Chiết Huân, hạt châu dần tiêu dung nhập vào giữa ấn đường của hắn.



Thao Thiết đã đem nội đan của bản thân, đưa cho Chiết Huân!



Chúng tu sĩ biết được chân tướng mọi chuyện, kinh sợ đưa mắt nhìn nhau.



"Nội đan... Nếu như đã dung nhập vào cơ thể người khác, e rằng sẽ không bao giờ có thể lấy ra được nữa."



Một vị tu sĩ trung niên trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng thốt ra một câu.



"Thao Thiết dùng thứ này để bảo vệ Chiết Huân... cũng có thể xem là một cách. Nhưng với tình trạng hiện tại của nàng ta, e là chỉ cần một đứa nhóc Luyện khí kỳ tùy tiện ra một đòn cũng có thể khiến cho nàng ta trọng thương. Chiết Huân dựa vào viên nội đan đó cũng cần thời gian để phục hồi...Haizz, Thao Thiết này quả thực quá manh động rồi. Xem ra lần này hai người bọn họ không ai có thể sống sót được, sợ là sẽ cùng nhau..."



Một tiếng “ngã xuống” còn chưa nói ra miệng, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều đã chùng xuống.



Đúng vậy, nội đan quả thật có thể giúp Chiết Huân phục hồi như trước, thậm chí còn có thể hơn trước, nhưng cũng cần thời gian để hấp thụ!



Nội đan vạn năm của Thao Thiết, cho dù nhanh đến đâu cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể hấp thụ hoàn toàn.



Nhưng thiên lôi không đợi ai cả!



Đúng vào thời khắc này, thiên đạo cuối cùng cũng ngưng kết ra đạo thiên lôi thứ chín.



Đạo thiên lôi này so với tám đạo thiên lôi lúc trước cộng lại còn mạnh hơn trăm lần!



Chiết Huân sử dụng toàn bộ linh lực trong cơ thể, dùng toàn bộ sức lực cố gắng hấp thụ sức mạnh bên nội đan mà Thao Thiết trao cho, lại tạo ra thêm tầng tầng kết giới, ý đồ muốn ngăn chặn thiên lôi.



Cho dù hắn biết rõ, lần này sẽ không thể vượt qua được.



Nhưng ít nhất hắn muốn đảm bảo, Thao Thiết của hắn sẽ không bị tổn hại thêm chút nào nữa! Nhưng Thao Thiết lại không chịu ngoan ngoãn nằm yên trong lòng hắn.



Nàng thè lưỡi, khẽ li3m lên mặt hắn quyến luyến an ủi.



Khoảnh khắc tiếp theo, nàng bất chợt di chuyển.



Thao Thiết thoát khỏi vòng tay của Chiết Huân, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đạo thiên lôi thứ chín.



Nàng nhảy vọt lên không trung, hướng về phía đạo thiên lôi thứ chín!



28




Bạch quang dần tản đi, tôi mở to mắt, phát hiện bản thân vẫn nằm trong động phủ bế quan lúc trước.



Ta đã thuận lợi thắng được tâm ma.



Nhưng ta có chút phân không rõ, đâu mới là thực.



"Thiên Đạo phụ thần, những điều này, đều là những thứ thực sự xảy ra trong quá khứ sao?"



Qua một lúc lâu sau, Thiên Đạo khẽ thở dài.



"Đúng vậy, đây là chuyện đã xảy ra bảy trăm năm trước."



Ta mím môi không nói gì, đám đồ ăn trên mặt đất đã hơi khô héo, ta một miếng cũng không muốn động.



Chỉ lặng lẽ ngồi ngây ngốc.



Thiên Đạo lần nữa lên tiếng, giọng điệu có chút áy náy.



"Thao Thiết ngốc, ngươi phải biết, hung thú mặc dù là thiên đạo chi tử, nhưng hung thú đã ăn sinh linh nếu muốn thăng thiên, bắt buộc sẽ phải dùng đến thiên lôi mạnh nhất, như vậy mới có thể đem nghiệp chướng gột rửa hoàn toàn.”



"Nếu không, hung thú cũng sẽ không thể thoát khỏi kết cục hồn phi phách tán. Đây là sự thiên vị, cũng là trói buộc mà tạo hóa ban cho hung thú."



Ta lắc lắc đầu, lẩm bẩm:



“Ừm, cha yên tâm, con không ăn sinh linh.”



Ta suy nghĩ một chút rồi hỏi lại:



“Thao Thiết trong mộng, là ta, hay là Thao Thiết?”



Những gì ta nói có chút không rõ ràng, nhưng ta tin rằng Thiên Đạo phụ thần có thể hiểu được.



Ta muốn biết người Chiết Huân quan tâm đ ến rốt cục là ta hay tất cả những con Thao Thiết trên thế gian này.



Ta không biết tại sao, nhưng ta đột nhiên rất quan tâm đ ến vấn đề này.



Dường như có điều gì đó đang đè nặng lên trái tim ta, khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu.



Có vẻ đây chính là điều nhân loại vẫn hay nói...



Đố kỵ?



29



Thiên đạo phụ thần rất lâu vẫn chưa trả lời.



Ta cũng không quan tâm, duỗi chân ra, đổ hạt châu từ trong vòng trữ vật ra.




Ta nhìn hạt châu một hồi lâu, ngửi khí tức bên trên đó.



Đúng vậy, hơi thở này cô cùng quen thuộc, đó chính là căn nguyên mà ta đang thiếu.



Cuối cùng, ta nuốt hạt châu vào trong bụng.



"Ưm...đau quá!"



Sự dung hợp từ sâu thẳm trong linh hồn khiến toàn thân ta như bốc cháy, nỗi đau khiến nước mắt ta không ngừng rơi xuống.



"Huhuhu...Chiết Huân, ta đau quá..."



Nhưng trong động phủ tĩnh lặng, Chiết Huân cái gì cũng không nghe thấy



Cuối cùng, ta chọn cách dời đi sự chú ý của bản thân.



"Thiên Đạo phụ thần, ngươi có biết sau khi Thao Thiết đi, Chiết Huân như thế nào không?"



Nghĩ đến dáng vẻ của Chiết Huân trong tâm ma, trong lòng ta không khỏi đau xót.



Nhưng tại sao ta lại có cảm giác đó?




Ta không hiểu.



Thiên Đạo lại thở dài.



Lần này người không từ chối trả lời câu hỏi của ta nữa.



Một lúc sau, cả thế giới xung quanh ta quay cuồng, ta nhận ra bản thân lại bị hút vào huyễn cảnh.



Đây... lại là cảnh tượng trong quá khứ rồi.



30



"Thao Thiết, quay lại!" Chiết Huân cưỡng ép ra lệnh.



Nhưng Thao Thiết không hề có nửa điểm do dự hay quay đầu, trược tiếp tiến về phía trước.



Toàn bộ tiên giới được bao phủ bởi một đạo bạch quang.



Một lúc lâu sau, ánh sáng mới dần dần tản đi.



Thiên lôi đã tan biến.



Thao Thiết cũng biến mất rồi.



Chiết Huân vừa khôi phục được một ít linh lực, giống như đã... phát điên.



"Chiết Huân sư thúc, người sao vậy?"



"Chiết Huân, mắt của hắn... Vì sao lại đỏ như vậy?"



"Khí tức này không đúng!"



"Chiết Huân nhập ma rồi!"



Chúng nhân tu chân giới đều kinh hãi lùi lại một bước.



Nhập ma là đại kỵ trong tu chân giới, cũng là điều đáng sợ nhất trong tu chân giới.



Bởi vì, người nhập ma sức mạnh sẽ gấp đôi so với thông thường, hơn nữa, người nhập ma sẽ trở nên vô cùng khát máu.



Trước khi nhập ma, Chiết Huân đã chuẩn bị phi thăng, hắn cũng là người mạnh nhất tu chân giới.



"Vẫn còn chưa hoàn toàn nhập ma, vẫn còn cách! Nhanh, mau đánh thức Chiết Huân!" Chương môn vội vã hét lên.



“A Di Đà Phật, quay đầu là bờ…” Chúng phật tu lần lượt ngồi trên mặt đất, trong miệng lẩm nhẩm niệm kinh văn hy vọng có thể khiến Chiết Huân tỉnh lại.



Những tu sĩ khác cũng lần lượt sử dụng sức mạnh của bản thân.



Nhưng……



Chưa hết một nén nhang, chúng tu sĩ đều lũ lượt phun ra tươi.



"Hắn thực sự quá mạnh, chúng ta cản không nổi!"



"Lẽ nào tu chân giới cứ vậy mà bị tiêu diệt sao?"



Trên mặt một số người đã lộ ra vẻ tuyệt vọng.



Có người lại nhắm mắt nhận mệnh.



Lúc này, giữa ấn đường của Chiết Huân lại lóe lên một tia sáng màu lam.



Là……



"Nội đan của Thao Thiết!"



Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, một thân ảnh dần dần hiện ra.



Đó là... Thao Thiết!