Tiểu Thiếu Gia Và Tiểu Thần Tượng

Chương 1




Năm nay Tiểu thiếu gia của vòng giải trí Bắc Kinh(*) đã 20 tuổi, cậu rất thích một người, người đó không phải là ngôi sao lớn, cũng chẳng phải ông vua màn ảnh, mà đó là một thần tượng vô danh ở tuyến 18.

(*) theo GG, vòng giải trí gồm vòng Bắc Kinh, vòng Thượng Hải, và vòng Hồng Kông

Tiểu thần tượng lớn hơn Tiểu thiếu gia 4 tuổi. Không thể nào mà anh không có cơ hội nổi tiếng, chỉ riêng gương mặt ấy đã hấp dẫn vô số tầm mắt, còn cả dáng người 1m88 và cơ bụng 8 múi, ông trời đã cho anh năng lực kiếm cơm bằng vẻ ngoài.

Thế nhưng… mấy năm nay Tiểu thần tượng không nổi cũng chẳng chìm, thậm chí đầy rẫy anti fan. Việc thế này là do ba năm trước, anh đã đánh tên Ảnh đế muốn dùng quy tắc ngầm với anh tại trường quay.

Đại ảnh đế ấy là ai? Kĩ năng diễn xuất của hắn làm người ta phục sát đất, mới tuổi ba lăm đã lập nhiều thành tựu, có địa vị độc nhất trong ngành giải trí. Những người mới vào nghề đều mong ước được dính lấy hắn, ai thấy hắn cũng khom lưng cúi đầu nói chào anh Tần.

Thế mà, Tiểu thần tượng chả thèm ngó ngàng tới vị Ảnh đế kia, không chỉ khinh thường mà còn xông lên đánh người, Ảnh đế làm sao nuốt trôi cơn tức ấy được? Thế là lập tức bãi công bỏ đi.

Đạo diễn là hạng gió chiều nào theo chiều nấy, đùi nào to thì ôm, Ảnh đế không trêu được, chẳng lẽ không làm gì được người mới á? Thế là hắn ta vội vã phất tay đuổi Tiểu thần tượng đi, hơn nữa hắn ta còn đăng bài phủi sạch quan hệ: Người mới tự cao đánh Ảnh đế tại studio.

Tất cả mọi người đều là “Kẻ hiểu chuyện”, ai mà dám dùng người đã vào sổ đen của Ảnh đế.

Những năm qua, tuy Tiểu thần tượng có ngoại hình tốt, diễn xuất không tệ nhưng không nhận được một bộ phim tốt nào. Một năm 365 ngày đã có 300 ngày lăn lê bò lết trong bùn đất làm diễn viên đóng thế, khó lắm mới có kịch bản hơi tốt thì cũng là vai nam 5 nam 6.

Nhưng mà anh chưa bao gờ phàn nàn. Sau khi tốt nghiệp thủ khoa Học viện Điện ảnh, anh tham gia giới giải trí với tấm lòng đầy nhiệt huyết, anh chú tâm diễn tốt từng nhân vật, nửa đêm nghiên cứu, luyện tập kịch bản, cân nhắc tâm lí nhân vật nhiều lần, vì vậy, dù là nhân vật nhỏ bé, qua diễn xuất của anh đều trở nên vô cùng sinh động, phong phú.

Từ sự việc với Ảnh đế kia, tài nguyên của Tiểu thần tượng ngày càng ít ỏi, trong thời gian ấy không phải không có cơ hội cho anh trở mình – – có cả đống người vừa ý gương mặt anh, không ít kim chủ muốn bao dưỡng anh, nhưng tất cả đều bị Tiểu thần tượng từ chối.

Anh không muốn diễn bông đùa, cũng chẳng muốn đi bán mông, nếu không khi trước anh đã không đánh tên Ảnh đế dưới cơn nóng giận do liên tục bị hắn ta quấy rối.

Nhưng gần đây Tiểu thần tượng đang do dự.

Mẹ anh vốn không được khỏe mạnh, hôm trước kiểm tra đã phát hiện có khối u trong dạ dày, mặc dù có thể lấy nó ra nhưng tốn một số tiền rất lớn.

Nhà Tiểu thần tượng ở tầng lớp bình dân. Ba mẹ anh là giáo viên đại học, cả đời cần mẫn giáo dục học sinh, họ đã hao phí tiền tích góp hơn nửa đời người để ủng hộ giấc mơ diễn xuất của Tiểu thần tượng, vì vậy nhà anh không còn bao nhiêu tiền, mấy năm qua anh không kiếm được nhiều, nay đã thật sự túng thiếu.

Trong hoàn cảnh ấy, vị Tiểu thiếu gia trước mặt tìm tới cửa, Tiểu thần tượng nhìn chằm chằm Tiểu thiếu gia mi thanh mục tú, khó lắm mới cao bằng vai anh. Trong lòng anh hơi kinh ngạc, tâm tình rối rắm trong phút chốc.

Do đây là lần đầu được tiếp xúc gần gũi với thần tượng, Tiểu thiếu gia căng thẳng nói lắp bắp: “Chuyện là… Xin hỏi tôi muốn bao dưỡng anh được không?”

Tiểu thần tượng: “…”

Tiểu thiếu gia sốt ruột: “Tôi sẽ không ép anh làm những chuyện anh không thích, anh chỉ cần tập trung đóng phim là được rồi!”

Đương nhiên Tiểu thần tượng không tin tưởng câu nói ấy, anh đã ở trong cái thùng nhuộm lớn này, đương nhiên phải biết rõ bao dưỡng là thế nào.

Nhưng nếu người kia là Tiểu thiếu gia, cũng không hẳn là khó chấp nhận.

Huống chi bây giờ anh rất cần tiền, trước sự thật này, thứ mà anh từng cố gắng giữ gìn cũng không còn quan trọng nữa.

Nghĩ tới đây, Tiểu thần tượng cười tự giễu.

Tiểu thiếu gia chờ cả buổi không thấy trả lời, cậu vô cùng bất an, vừa định ngẩng đầu lên thì bỗng một câu nói truyền tới từ đỉnh đầu: “Được, tôi đồng ý”.