Tiểu thiếu gia không ngờ anh đồng ý dễ dàng như thế, kịch bản cậu chuẩn bị sẵn vẫn chưa dùng, chẳng… chẳng phải người ta nói anh ấy dầu muối không ăn à?
Tiểu thần tượng không biết Tiểu thiếu gia đang nghĩ gì, trong giây phút quyết định, anh đã thở ra một hơi dài, như anh đã nín thở trong biển sâu rất lâu rồi, cuối cùng cũng được ngoi lên khỏi mặt nước, há miệng tranh hơi thở. Đột nhiên anh cảm thấy đã không còn gì tồi tệ hơn thế này nữa, bởi vì giờ đây anh đã trở thành loại người anh từng ghét nhất, làm việc mà anh chán ghét nhất.
Có lẽ mộng tưởng không thể nào trốn tránh thực tại.
Đây là cuộc sống.
Tiểu thần tượng cúi đầu cười, đôi mắt không hề chứa niềm vui.
Tiểu thiếu gia nhìn sắc mặt anh mà lòng đau xót, cậu biết Tiểu thần tượng là người có ước mơ, có nỗ lực, chắc chắn hôm nay anh đồng ý là vì hoàn cảnh bất đắc dĩ. Chắc chắn anh rất ghét cậu, nghĩ vậy, Tiểu thiếu gia hơi đau khổ, nhưng chỉ uể oải phút chốc, bởi vì cậu còn việc quan trọng hơn phải làm —- cho Tiểu thần tượng chọn kịch bản.
Tiểu thần tượng không ngờ lại vào chủ đề chính nhanh như vậy, anh nhận lấy kịch bản rồi xem nghiêm túc.
Đã đến nước này rồi, thay vì hối hận thì nắm chắc từng cơ hội vẫn tốt hơn.
Anh dần dần tiến vào trạng thái của nhân vật, quên cả giờ giấc.
Tiểu thiếu gia đúng là tiểu thiếu gia, loại phim thần tượng Mary Sue công ty đưa cho không thể sánh nổi với kịch bản cậu đưa, thậm chí có 2 kịch bản phim chuyển thể lớn, dù diễn vai nam ba nhưng vẫn tốt hơn trước rất nhiều.
Anh xem hết kịch bản mới phát hiện trời đã tối mịt mù, không đoán được đã mấy giờ rồi.
Anh thầm than không ổn, quay đầu sang thì thấy Tiểu thiếu gia đã co người tựa vào bên giường ngủ mất rồi. Cậu hít thở nhẹ nhàng, mái tóc nâu nhạt mềm mại tản ra trên trán, nhờ ngọn đèn vàng ấm áp phủ lên mặt cậu, Tiểu thần tượng chú ý đến cặp lông mi dài đáng ghen tị.
Người này… Nhìn thoáng qua trông rất ngoan ngoãn, trong phút chốc anh đã quên mất rằng, cậu là Tiểu thiếu gia nhà họ Kỷ nổi tiếng khắp vòng Bắc Kinh.
Tâm tình của anh trở nên phức tạp, anh nhìn chằm chằm Tiểu thiếu gia một lúc rồi đặt kịch bản xuống, lưỡng lự chọc chọc mặt cậu, Tiểu thiếu gia không nhúc nhích.
Tiểu thần tượng hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi tới chỗ Tiểu thiếu gia, cúi người khẽ gọi: “Tỉnh dậy đi”.
Rốt cuộc Tiểu thiếu gia cũng có phản ứng, cậu chậm chạp mở mắt, vẻ mặt mơ màng, đôi mắt còn mang hơi nước chưa kịp tản đi. Tiểu thần tượng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cậu cũng chịu tỉnh lại, nhưng giây tiếp theo tới lượt anh sững sờ đứng tại chỗ.
Không biết có phải vì mới tỉnh ngủ nên Tiểu thiếu gia chưa tỉnh táo hay không, cậu đưa tay ôm lấy cổ Tiểu thần tượng, cọ xát phần cổ ấy như một chú chó con, miệng lẩm nhẩm: “Nam Nam đừng đi…”.
Tiếng gọi êm ái, cảm giác mềm mại và hương nho của sữa tắm quẩn quanh mũi khiến Tiểu thần tượng không động đậy được, cứ như bị sét đánh trúng.
Nam Nam…? Gọi anh ư? Tên anh có một chữ Nam, Tiểu thần tượng hoảng loạn, anh không dám đẩy người trong ngực ra, cũng không biết phải làm sao.
May mà Tiểu thiếu gia nhanh chóng tỉnh táo lại, cậu dụi đôi mắt, quan sát rõ căn phòng, chợt phát hiện cậu đang tựa vào ai đó, còn ôm chặt cổ người ta. Tiểu thiếu gia sợ hãi, tay chân luống cuống, cậu vội vã rời khỏi ngực anh, lại nôn nóng xin lỗi: “Tôi.. Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý!”
Tiểu thiếu gia vừa xin lỗi vừa ngẩng đầu nhìn, cậu há hốc mồm, sao lại là Tiểu thần tượng?
Cậu vừa ôm Tiểu thần tượng ư?
Trong chớp mắt, lỗ tai của Tiểu thiếu gia đỏ muốn nhỏ máu.
Lồng ngực đột ngột mất một luồng nhiệt làm Tiểu thần tượng hơi không vui, nhưng cái không vui ấy chỉ kéo dài trong chớp mắt. Anh nghĩ Tiểu thiếu gia đã nhận nhầm người, khôi phục điệu bộ khách khí: “Tôi đã xem kịch bản rồi, hôm nay còn cần làm gì không?”
Tiểu thiếu gia lắc đầu, nói khẽ: “Anh về nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.”