Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ)

Chương 54




Kỳ thi cuối kỳ kết thúc rồi nhưng Chu Hoành Viễn vẫn chưa thể rảnh rỗi. Mấy ngày sau khi có điểm thi, phía nhà trường tổ chức thi tuyển cấp trường. Bài thi chỉ có ba tiếng đồng hồ, vậy mà mỗi em lại được phát cho xấp đề thi dày hai mươi mấy trang với nhiều câu hỏi xoay quanh phần thí nghiệm, đề mỗi câu dài ngoằng, nhất thời làm đám học sinh cấp 3 này hoảng loạn muốn chết, chẳng khác nào lọt vào màn sương mù. Chu Hoành Viễn học Sinh không tệ lắm, thế nhưng trước giờ chưa từng tiếp xúc với đề thi học sinh giỏi kiểu này nên cậu có chút luống cuống. Đến khi lấy lại bình tĩnh cậu mới từ từ lục lọi trí nhớ để liên kết kiến thức đã học với kiến thức mới toanh trong đề thi, tuy vẫn còn nhiều câu không biết làm nhưng ít ra vẫn đỡ hơn nhiều bạn khác.

Sau một vòng tuyển chọn cấp trường, có tổng cộng 80 em đậu bốn môn Toán, Lý, Hoá, Sinh. Đây là chuyện không nên rề rà, vừa bước sang tuần tiếp theo đoàn người đông đúc đã khởi hành đi Bắc Kinh để luyện thi.

Trình Dục xưa nay dịu dàng tử tế, luôn lo rằng Chu Hoành Viễn đến Bắc Kinh ăn uống tằn tiện, vậy nên trước khi đi anh tự tay nhét 2000 tệ tiền sinh hoạt rồi nắm chặt tay cậu, từ tốn nói, "Bây giờ cuộc sống chúng ta tốt hơn trước rất nhiều, con không cần phải tiết kiệm tiền vì chú."

Chu Hoành Viễn thấy vẻ mặt siêu nghiêm túc của Trình Dục rất thú vị, cậu nhận 2000 tệ rồi nghiêm mặt nói, "Lúc con không có ở đây chú uống ít rượu thôi, hạn chế hút thuốc lại. Chờ con về nhà nhé."

Mũi Trình Dục hơi cay cay. Mấy năm nay anh với Chu Hoành Viễn sống nương tựa vào nhau, rất hiếm khi phải tách ra, lần này Chu Hoành Viễn đi tới tận một tháng, Trình Dục thấy không nỡ. Anh khịt mũi, đưa tay ra sờ đầu Chu Hoành Viễn, đột nhiên lại thấy thằng nhóc Chu Hoành Viễn này như búp măng non đang phát triển, bây giờ đã cao hơn anh nhiều rồi. Anh cười cười lắc đầu, dằn hết những lời dặn dò xuống, chỉ nghĩ bây giờ thằng nhóc lớn rồi, huống chi từ trước đến giờ Chu Hoành Viễn ít khi nào để anh phải lo lắng.

Thần sắc Trình Dục hiền hoà, anh đứng ở cửa nhẹ nhàng chào tạm biệt cháu trai. Chu Hoành Viễn đi được vài bậc thang, vậy mà khi quay đầu lại vẫn thấy chú út mình đứng ở cửa dõi theo, tự nhiên cậu thấy khó chịu trong lòng, vứt vali trong tay qua một bên, chạy đến trước mặt Trình Dục rồi ôm chầm lấy anh.

Trình Dục ngẩn người, vỗ vỗ lưng Chu Hoành Viễn, vừa căng thẳng vừa xấu hổ, nhưng mà vẫn cực kỳ quyến luyến, khiến cho mọi oán trách ra khỏi miệng liền biến thành dịu dàng, "Đi nhanh đi, đừng nên đến muộn."

Chu Hoành Viễn nặng nề gật đầu, buông chú út ra, xách chiếc vali bị bỏ rơi ban nãy rồi biến mất trước mắt Trình Dục.

Khoảnh khắc cửa đóng lại, Trình Dục ngồi thụp xuống, lưng tựa vào cửa, bên trong anh giờ đây đang rỗng tuếch, đủ loại cảm xúc đan xen nhau, cuối cùng quện thành một nỗi buồn bã mất mát dai dẳng.

Chu Hoành Viễn cứ vậy mà đi đến trường. Nhà trường thuê riêng cho bọn họ một chiếc xe buýt, tập hợp tất cả mọi người rồi chở thẳng đến cơ sở luyện thi ở Bắc Kinh. Người phụ trách quản lý học sinh dự thi chỉ có một thầy giáo họ Trần, nhìn thầy rất hiền lành dễ tính, còn chưa lên xe đã kết nghĩa bày trò với đám học sinh. Chu Hoành Viễn nhìn quanh một vòng, lúc quay đầu lại thì thấy Trịnh Minh Khôn và Ngô Tư Nguyên trong đám người.

Chu Hoành Viễn vội vàng vẫy tay với bọn họ rồi đi về phía đó. Ngô Tư Nguyên không có gì khác thường, cũng cười chào cậu, còn Trịnh Minh Khôn đột nhiên thay đổi sắc mặt, vô thức tránh xa Ngô Tư Nguyên, khóe miệng giật giật như đang chào hỏi. Tim Chu Hoành Viễn run lên. Đương nhiên cậu biết vì sao Trịnh Minh Khôn lại cư xử như vậy, nhưng đến Ngô Tư Nguyên cũng hết cách, một người ngoài cuộc như cậu thì phải làm gì đây? Ngô Tư Nguyên cười khổ, đi lại gần nói chuyện phiếm với Chu Hoành Viễn.

Sau khi lên xe, Trịnh Minh Khôn và Ngô Tư Nguyên ngồi ở phía sau Chu Hoành Viễn, còn Chu Hoành Viễn thì ngồi cạnh một bạn nam gầy gò trắng trẻo.

Thầy Trần nhấn mạnh ngắn gọn vài điều cần lưu ý và kế hoạch cho những ngày sắp tới, chỉ là bây giờ Chu Hoành Viễn nghe không lọt tai chữ nào. Tối hôm qua cậu ngủ không được ngon, thứ nhất vì lần đầu đi Bắc Kinh nên háo hức là điều khó tránh khỏi, thứ hai là vì cậu không muốn rời xa Trình Dục lâu đến vậy, chỉ sợ rằng một tháng rưỡi tới đây chú của cậu sẽ uống say, sẽ bị bệnh, hoặc sẽ gặp được người chú thích. Ngô Tư Nguyên ở phía sau nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cậu, hỏi, "Cậu mệt à?"

Chu Hoành Viễn gật gật đầu, rồi lại lắc đầu nói "Không sao", Ngô Tư Nguyên không biết phải làm sao bèn nhét một viên thuốc chống say xe vào tay cậu. Chu Hoành Viễn cầm lấy viên thuốc rồi uống với nước.

Trong lúc Chu Hoành Viễn uống thuốc, cậu liếc mắt sang Trịnh Minh Khôn đang im lặng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, Ngô Tư Nguyên cười bất lực, lắc đầu với Chu Hoành Viễn.

Đây không phải ngày đầu Chu Hoành Viễn quen biết bọn họ, cũng không phải mù tịt về mối quan hệ như đang đi trên băng mỏng của hai người, cậu chỉ nhìn Ngô Tư Nguyên một cái, sau đó lại quay đầu về phía trước.

Uống thuốc xong, Chu Hoành Viễn bắt đầu cảm thấy mê man, gà gật ngay tại chỗ bất chấp tiếng ồn từ các bạn xung quanh. Mặc dù cậu không ngủ được nhưng đầu óc lại rất nặng nề, mí mắt mở không lên nổi. Cậu có thể nghe được người bên cạnh nói gì đó nhưng lại không mở được mắt, đến khi cậu trai gầy gò trắng trẻo bên cạnh đẩy một cái, cậu đột nhiên phục hồi tinh thần, mở to mắt, lúc này mới phát hiện quang cảnh bên ngoài đã thay đổi, từng toà nhà cao chót vót mất hút trong mây, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa sổ xe, chiếu thẳng vào mặt cậu.

Tim Chu Hoành Viễn đột nhiên chìm xuống, rồi sau đó lập tức nảy thình thịch liên hồi. Cậu mím môi, nhích tới gần cửa sổ xe hơn một chút.

Khung cảnh bên ngoài thay đổi liên tục, ở đằng xa là hệ thống cầu vượt phức tạp, bên cạnh là chiếc BMW phi như bay, bao nhiêu là cửa hàng đủ màu rực rỡ san sát nhau, cảnh quan kiến trúc đa dạng không nhìn kịp. Cuối cùng, một toà cao ốc với hình đầu rồng trên đỉnh lọt vào tầm mắt Chu Hoành Viễn, trông nó giống như một người khổng lồ uy vũ và hùng tráng, đầy cao ngạo mà bi thương đang nhìn xuống thế nhân tầm thường. Tim Chu Hoành Viễn như hẫng vài nhịp, cậu quên luôn cả việc hô hấp, trong mắt chỉ còn lại một màu phồn hoa vĩnh viễn không phai.

Cậu bạn gầy gò ngồi cạnh Chu Hoành Viễn thấy cậu nhìn đắm đuối, tiện tay chỉ vào toà cao ốc đằng kia, thờ ơ nói một câu, "Đó là Bàn Cổ Plaza, bên trong có cả khách sạn bảy sao và tứ hợp viện trên không. Tớ nghe nói hồi Thế vận hội Bill Gates đã từng ở đó, chi phí khoảng 100 triệu."

Người này nói một cách thoải mái và thản nhiên, nhưng mà mỗi một chữ lại khắc sâu vào lòng Chu Hoành Viễn. Bây giờ Chu Hoành Viễn mới để ý tới cậu bạn trắng gầy bên cạnh mình, cậu ta thấp hơn cậu một cái đầu, có vẻ yếu ớt, đeo một cặp kính gọng đen, lúc nói chuyện đôi mắt chuyển động liên hồi, nhìn là biết một đứa nhóc thông minh.

Chiếc xe buýt đi xuyên qua làn xe cộ đông đúc, "Tổ Chim[1]" và "Khối Nước[2]" lấp ló ở đằng xa xa, sau bao nhiêu kiếp nạn tắc đường và lạc đường thì chiếc xe cuối cùng cũng vững vàng dừng lại ở cổng cơ sở luyện thi.

[1] "Tổ Chim" là cách người ta gọi sân vận động Quốc gia Bắc Kinh, vì sao thì mọi người cũng biết rồi đó, vì nó được thiết kế theo hình tổ chim =)))

[2] Khối Nước là biệt danh của trung tâm thể thao dưới nước Bắc Kinh, tên tiếng Anh là The Water Cube

Không chỉ có mỗi mình trường thực nghiệm tỉnh mà học sinh từ khắp mọi miền tổ quốc đều đổ dồn về đây để luyện thi. Ngồi trong xe nhìn ra thấy toàn đầu người lúc nhúc. Thầy Trần kẹp túi hồ sơ đi đăng ký trước, lúc quay về còn cầm theo mấy xâu chìa khoá.

Qua 6-7 tiếng đồng hồ mỏi mệt và ríu rít với nhau, cả đoàn người từ không quen biết đã biến thành thân thiết, sau khi xuống xe các bạn nữ lập tức tụ lại thành nhóm nhỏ, còn mấy bạn nam thì kết nghĩa anh em luôn không vòng vo.

Vừa bước xuống xe, Ngô Tư Nguyên lập tức kéo Chu Hoành Viễn đi cùng, không còn cách nào khác, Trịnh Minh Khôn cũng đành đi theo hai người họ. Mặc dù lúc đầu Trịnh Minh Khôn thấy xấu hổ, nhưng vì đã lỡ gặp rồi nên đành phải làm vậy thôi, đâu thể bỏ Chu Hoành Viễn một mình ở chỗ này. Còn cậu bạn trắng gầy khi nãy cứ đi theo Chu Hoành Viễn nữa. Bốn người hiểu ý nhìn nhau, tính toán xong thì Trịnh Minh Khôn lập tức đi tìm thầy Trần lấy chìa khoá, trong hơn một tháng tới, bốn người bọn họ chính là bạn cùng phòng của nhau.

Cơ sở vật chất của ký túc xá ở chỗ luyện thi không tốt mà cũng chẳng tệ. Tuy không thoải mái như ở nhà nhưng vẫn có giường ngủ, bàn học, phòng tắm riêng, thậm chí còn có máy lạnh. Bốn người vừa soạn đồ vừa tán gẫu, trong lúc nói chuyện, Chu Hoành Viễn mới biết được, cậu bạn này chính là Tần Nhất Minh.

Chu Hoành Viễn và Trịnh Minh Khôn nghe mà giật cả mình. Bọn họ đều đã từng nghe tới cái tên Tần Nhất Minh: Ba lần đứng nhất toàn trường, hai lần đứng nhất kỳ thi cấp thành phố... Ai ở trong lớp Tự nhiên trường thực nghiệm tỉnh cũng biết đến tên tuổi của Tần Nhất Minh. Có cho vàng hai người cũng không thể ngờ được một người như huyền thoại sống kia hiện tại đang ngồi sờ sờ ngay bên cạnh mình. Còn Ngô Tư Nguyên lại không có biểu cảm gì cả, cậu ta chỉ ngồi trên giường trải chăn, tựa như không hề thấy kinh ngạc.

Vì là ngày đầu tiên ở cơ sở luyện thi cho nên giáo viên không giảng dạy gì hết, bốn người bọn họ chỉ dọn dẹp sơ sơ phòng ký túc rồi hẹn nhau đi căn tin ăn cơm. Vào ban đêm, đèn đóm tắt hết rồi, Chu Hoành Viễn vẫn còn lo lắng cho ngày hôm sau, hồi hộp là điều không thể tránh khỏi. Không lâu sau, phía bên cạnh truyền đến tiếng Trịnh Minh Khôn và Ngô Tư Nguyên đang nói chuyện, Chu Hoành Viễn không nhịn được bèn chen vào một câu, "Không biết tiết học ngày mai có khó không nữa."

Trong bốn người, Chu Hoành Viễn và Trịnh Minh Khôn đăng ký thi Sinh, còn Tần Nhất Minh và Ngô Tư Nguyên đăng ký thi Lý. Giọng điệu Tần Nhất Minh bình thản, thế nhưng câu chữ lại kiêu căng, "Hồi đó tớ đã từng tới đây luyện thi Hoá với Sinh rồi, các cậu yên tâm đi, không quá khó đâu."

Lúc này Chu Hoành Viễn và Trịnh Minh Khôn mới nhớ ra là lý lịch của Tần Nhất Minh thật sự rất ảo ma, mới lớp 10 đã đạt giải Nhất kỳ thi Sinh Học cấp quốc gia, đến năm lớp 11 lại đoạt giải Nhất kỳ thi Hoá Học cấp quốc gia lần nữa.

Hai bọn họ thổn thức không thôi, còn Tần Nhất Minh lại không thấy thế, cậu ta nói những thứ này không là gì cả. Đây là lần đầu tiên bốn người họ ở ký túc xá, cơn buồn ngủ bay sạch, chỉ ngồi đó tám hết chuyện này tới chuyện kia, mỗi người một câu, chủ đề đi từ mấy chuyện thú vị ở trường thực nghiệm tỉnh cho tới giáo viên nào đó ác như ma quỷ. Sau một lúc trò chuyện, cảm giác ngượng ngùng khi mới gặp nhau biến mất không vết tích.

Ngô Tư Nguyên đột nhiên chen vào một câu: "Các cậu muốn học đại học nào vậy?"

Câu hỏi vừa được đặt ra, Tần Nhất Minh lập tức nói thẳng thừng, "Đương nhiên là Bắc Đại." Rất dứt khoát, không một chút chần chừ. Chu Hoành Viễn nghe được hai chữ đơn giản này thì chấn động trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy ngưỡng mộ. Chỉ có người như Tần Nhất Minh mới có thể nói ra hai từ "Bắc Đại" dễ dàng đến vậy.

Nghe xong câu trả lời này, ba người còn lại ít nhiều mang theo chút khó xử, không khí yên tĩnh vài giây, Trịnh Minh Khôn bèn phá vỡ thế bế tắc, "Tớ cũng muốn đến Bắc Kinh học đại học."

Trịnh Minh Khôn nói như vậy làm Chu Hoành Viễn cũng ngại hỏi tiếp. Thứ nhất, cậu không biết thành tích hiện tại của Trịnh Minh Khôn, thứ hai, cậu nhận ra Trịnh Minh Khôn không muốn đi sâu về vấn đề này.

Ngô Tư Nguyên nhẹ giọng trả lời, "Vậy chắc tớ cũng đi Bắc Kinh", nhưng không nhận được hồi âm.

Đến lượt Chu Hoành Viễn, đột nhiên cậu lại thấy chán, đổi chủ đề, hỏi, "Nhất Minh, sau này cậu muốn học chuyên ngành gì thế?"

Tần Nhất Minh không chút suy nghĩ, "Tài chính."

Chu Hoành Viễn cả kinh, một người đoạt giải Nhất cả hai môn Hoá và Sinh như cậu ta mà lại muốn học Tài chính ư, "Vì sao?"

Tần Nhất Minh không đồng tình khi thấy cậu kinh ngạc đến vậy, "Học giỏi hay có thiên phú đâu đồng nghĩa với việc phải thích nó. Với lại, mấy ngành cơ sở như này có học đến trọc đầu cũng chẳng kiếm được mấy đồng nữa, vậy thì học làm gì chứ?"

Tim Chu Hoành Viễn hẫng đi vài nhịp, cậu chưa từng gặp một học sinh nào thẳng thắn như Tần Nhất Minh. Cậu ta không chọn ngành học vì thích hay vì hứng thú, dẹp những thứ cao siêu đó qua một bên, cậu ta chỉ tự nhủ với bản thân phải kiếm thật nhiều tiền. Suy nghĩ này hoàn toàn khác với nền giáo dục mà Chu Hoành Viễn được tiếp xúc trước đó, cũng hoàn toàn trái ngược với tam quan mà Trình Dục đã truyền lại cho cậu. Trong khi cậu vẫn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ vừa rồi, Tần Nhất Minh lại không chút hoang mang, nói, "Làm nghiên cứu là phải trầm ổn điềm đạm, còn tớ bộp chộp quá. Tớ chỉ yêu tiền thôi."

Trịnh Minh Khôn cũng ngẩn cả người, im lặng một hồi lâu, còn Ngô Tư Nguyên thì lại không cảm thấy gì, chỉ thản nhiên chêm một câu, "Tớ không có hứng thú với việc kiếm tiền, sau này tớ muốn học Lý."

Tần Nhất Minh cười khúc khích, "Vậy tớ chúc cậu may mắn."

Chu Hoành Viễn chưa từng nghĩ tới vấn đề sau này sẽ học ngành gì, hiện giờ cậu chỉ tập trung vào chuyện thi đại học, còn lại mọi lý tưởng trước kỳ thi đại học đều chỉ là lời nói suông nên không tính. Giờ ngẫm lại, bản thân Chu Hoành Viễn cũng chẳng biết mình muốn học gì nữa, nói chung cậu không thích Xã hội, cũng không có hứng thú với Tự nhiên. Tần Nhất Minh nói đúng, học giỏi không có nghĩa là thích học, vậy nếu không thích cái nào thì tại sao không chọn ngành kiếm được nhiều tiền chứ?

Đầu óc Chu Hoành Viễn quay mòng mòng, chốc lát sau đã buồn ngủ. Tiếng ve sầu rộn vang ngoài cửa sổ xen lẫn với tiếng lá cây xào xạc, hô hấp trong phòng trở nên đều đều, bọn họ lần lượt chìm vào giấc ngủ.

Hết chương 54.