Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ)

Chương 55




Phàm là người có thể đến cơ sở luyện thi để giảng bài thì đều là giáo viên nổi tiếng từ các trường trung học trọng điểm ở các tỉnh thành, thậm chí còn có nhiều giáo sư đến từ các trường đại học. Chu Hoành Viễn và Trịnh Minh Khôn cùng lớp Sinh, bình thường hai bọn họ đi tới lớp với nhau, đến tiết tự học buổi tối Ngô Tư Nguyên sẽ đến lớp để tìm cậu. Trịnh Minh Khôn thấy Ngô Tư Nguyên tới là không nói chuyện với cậu nữa, thật ra, tính cách bây giờ của Trịnh Minh Khôn khác xa so với hồi cấp 2, hồi đó ồn ào bao nhiêu thì bây giờ trầm mặc bấy nhiêu. Chu Hoành Viễn không biết cậu ấy đã có những biến hoá thế nào, cậu chỉ biết, Trịnh Minh Khôn không muốn nói.

Về sau Chu Hoành Viễn đã từng lén hỏi Ngô Tư Nguyên là mối quan hệ giữa hai người họ là gì, Ngô Tư Nguyên không muốn giấu diếm nhưng chỉ đành cười bất lực, rất lâu mới nặn ra một câu, "Tớ cũng không biết." Chu Hoành Viễn nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì, người yêu trước là người thua, trong quan hệ giữa Trịnh Minh Khôn và Ngô Tư Nguyên, tới bây giờ Ngô Tư Nguyên chỉ đành phải chấp nhận như vậy.

Chương trình học trong lúc luyện thi căng như dây đàn, hằng hà sa số kiến thức mới phải đưa vào đầu, bài tập thì vừa nhiều vừa khó, luyện hết đề này tới đề kia... Ai cũng sứt đầu mẻ trán. Tuy Chu Hoành Viễn học rất cực khổ, nhưng nhìn chung vẫn gắng gượng đối phó được, còn Trịnh Minh Khôn lại không ổn lắm, chỉ qua mấy tuần là mọc mấy nốt mụn trên trán ngay. Tần Nhất Minh ở lớp Vật Lý bên cạnh vẫn mang bộ dạng bất cần đời ấy, không quan tâm tới thứ gì cả. Đôi lúc, Chu Hoành Viễn cảm thấy người như Tần Nhất Minh rất thiếu đòn, nhưng ai bảo cậu ta là con cưng của trời, cục vàng của Thượng Đế, thông minh với giỏi giang hết phần thiên hạ như vậy, không phục cũng phải phục. Có vài người sinh ra là để làm nên kỳ tích. Không dưới một lần Chu Hoành Viễn thấy đau lòng vì Ngô Tư Nguyên, học cùng một lớp với người như vậy, buổi tối còn ngủ cùng một phòng, cậu ấy sẽ thấy bất lực và áp lực tới mức nào đây? Nhưng Ngô Tư Nguyên lại không thế, cậu ấy chỉ cười cười, nói, "Thiên phú tới bậc này thì có hâm mộ cũng vậy à, học làm sao lại. Nhất Minh vốn đã xuất sắc hơn tớ nhiều, mấy này có là gì đâu."

Chu Hoành Viễn nghe Ngô Tư Nguyên nói mà thấy hơi xúc động. Cậu nghĩ, Ngô Tư Nguyên và Trịnh Minh Khôn là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, cũng hoàn toàn khác với cậu. Đối thủ của Ngô Tư Nguyên là chính bản thân cậu ấy, còn đối thủ của Chu Hoành Viễn và Trịnh Minh Khôn lại là tất cả mọi người. Hai bóng hình thời cấp 2 từng chồng chéo lên nhau, chẳng biết tự khi nào đã bị nghìn núi muôn sông ngăn trở, cách biệt cả một thế gian. Trịnh Minh Khôn không có thiên phú trong học tập nhưng lại cực kỳ để ý đến thành tích và thứ hạng, cho nên cậu ta càng cố gắng thì càng nôn nóng, càng nôn nóng thì càng thêm tệ hại. Bầu không khí nặng nề phủ lên hai người bọn họ, Chu Hoành Viễn cảm giác như mình đang hít một hơi rất dài, cậu chỉ cầu mong một lối thoát để có thể thoải mái thở hắt ra.

Vào đêm trước kỳ thi, Chu Hoành Viễn gọi điện cho Trình Dục. Trình Dục không đề cập đến chuyện thi cử, càng không dặn dò cậu thi cho tốt, anh chỉ ân cần hỏi Chu Hoành Viễn mấy ngày nay ăn có ngon không, ngủ có ngon không, có nhớ nhà không, có bị bệnh không. Nghe được giọng nói của Trình Dục, tự dưng Chu Hoành Viễn thấy không còn sợ sệt nữa. Cậu nhàn nhạt trả lời Trình Dục, trước khi cúp điện thoại lại nói thêm một câu, "Chú ơi, lúc về con muốn ăn bò xào khoai tây."

Trình Dục nhất thời không kịp phản ứng, hơi ngạc nhiên, sau đó mới gấp gáp nói "Ừ".

Sau khi cúp máy, Chu Hoành Viễn quay về phòng ngủ, chỉ chốc lát sau, Tần Nhất Minh và Trịnh Minh Khôn với Ngô Tư Nguyên cũng lần lượt về phòng. Trong lòng bốn người ít nhiều đều có tâm sự, họ chỉ gói ghém cảm xúc lại, nói vài câu chuyện phiếm rồi mạnh ai nấy ngủ.

Ngày thi hôm sau, Chu Hoành Viễn làm bài khá ổn, chỗ nào biết thì viết, chỗ nào không biết thì thôi, bầu trời bên ngoài biêng biếc một màu, ánh nắng óng vàng vừa phải.

Sau kỳ thi, bốn người trở về ký túc xá. Xe buýt của thực nghiệm tỉnh ngày mai mới tới đón bọn họ trở về thành phố J, bây giờ dư dả một buổi chiều tối để bọn họ du ngoạn thành phố Bắc Kinh.

Bao nhiêu phấn khích và vui vẻ của Tần Nhất Minh đều viết hết lên mặt, cậu ta nói, dù có đến Bắc Kinh bao nhiêu lần, cậu ta vẫn luôn phải thán phục trước tốc độ phát triển nhanh chóng cũng như vẻ đẹp phồn hoa thịnh vượng của nó. Chu Hoành Viễn và Ngô Tư Nguyên cũng rất vui vẻ, tuy không chắc lắm về kết quả thi, nhưng mà ít nhất là thi xong rồi. Chỉ có mình Trịnh Minh Khôn vẫn xụ mặt từ đầu đến cuối, Chu Hoành Viễn thấy Ngô Tư Nguyên không dám hỏi, chính cậu lại càng không biết mở miệng như thế nào.

Chu Hoành Viễn chưa từng đi xa, đây cũng là lần đầu cậu đi thử tàu điện ngầm, không biết mua vé nên chỉ đành đứng nhìn Tần Nhất Minh thao tác thuần thục với máy mua vé, sau đó rút ra bốn vé, lắc lắc trước mặt ba người còn lại như đang khoe khoang. Chu Hoành Viễn thấy cực kỳ khó chịu, trước mặt Tần Nhất Minh cậu chẳng khác gì một thằng nhà quê không có hiểu biết. Bốn người bắt hai chuyến tàu điện ngầm và một chuyến xe buýt mới tới được khu Thương mại Quốc tế ở Bắc Kinh.

Vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm, đập vào mắt họ là từng dãy nhà cao tầng nối tiếp nhau, hiên ngang dựng thẳng lên trời trong làn sương xám ngắt. Bây giờ đang là 4-5 giờ chiều, nhân viên công sở mặc âu phục mang giày da đang di chuyển qua lại giữa các toà cao ốc, trông ai cũng vội vội vàng vàng, hoặc là xách cặp hoặc là nói chuyện điện thoại. Chu Hoành Viễn không dám nhìn kỹ, dường như đây là một thế giới khác rất xa vời với cậu, còn cậu chỉ là một Alice bị lạc vào đây, chỉ sợ nếu không cẩn thận sẽ chọc thủng hết mọi hư ảo.

Tần Nhất Minh dẫn bọn họ đi vào trung tâm thương mại, Chu Hoành Viễn vẫn còn đang hãi hùng nhưng lại không muốn bị người khác xem thường, chỉ đành đi theo bọn họ vào bên trong. Không khí lạnh lẽo trong nháy mắt bao bọc lấy mọi người, một mùi hương tươi mát len lỏi vào khoang mũi, bên tai truyền đến tiếng nhạc cổ điển tao nhã, trước mắt là hàng tá cửa hàng xa hoa cùng với cảnh trí nhân tạo đẹp đẽ.

Không có một từ tiếng Anh nào trên biển hiệu của các cửa hàng mà Chu Hoành Viễn phát âm được chứ đừng nói đến việc nhận ra thương hiệu nào hay được quảng cáo trên TV. Nhưng mà cậu lại bị đống quần áo và giày dép trưng bày trong tủ kính hấp dẫn, hay nói cách khác, vẻ đắt tiền và xa xỉ của những món đồ dưới ánh đèn sang trọng đã mê hoặc cậu. Cậu không nhịn được bèn tiến lại gần hơn, chỉ một giây sau đã bị đống bảng giá làm cho á khẩu.

Tần Nhất Minh nhướng mày, "Đó là giày của Valentino, một đôi có giá tới mấy vạn đó. Anh trai tớ cũng có một đôi."

Chu Hoành Viễn hơi há miệng, mấy vạn tệ cho một đôi giày sao?

Tần Nhất Minh nghiêng người, nhẹ nhàng đụng vào cậu, sau đó duỗi tay choàng lấy bả vai cậu, Chu Hoành Viễn cao hơn cậu ta kha khá, tư thế hiện tại của Tần Nhất Minh có vẻ hơi buồn cười, chỉ là hai người đều không thèm để ý, Tần Nhất Minh nói tiếp, "Chắc cậu sẽ không tưởng tượng được người có tiền sống như thế nào đâu nhỉ?"

Chu Hoành Viễn nuốt nước bọt, cả khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng bởi vì lời Tần Nhất Minh vừa nói, cậu có chút xấu hổ, nhưng cậu biết Tần Nhất Minh nói không sai. Tương tự như khi Chu Hoành Viễn không thể ngờ được bên trong Bàn Cổ Plaza sẽ có tứ hợp viện, thì bây giờ, cậu cũng không tưởng tượng được sẽ có người chi mấy vạn tệ chỉ để mua một đôi giày da.

Tần Nhất Minh trước giờ đã quen xem bản thân là trung tâm, không chú ý đến cảm xúc của Chu Hoành Viễn, cậu ta nói tiếp, "Chuyện cậu chưa biết còn nhiều lắm."

Chu Hoành Viễn lặng lẽ kéo dãn khoảng cách với Tần Nhất Minh thì bị Tần Nhất Minh kéo lại, "Thế nào? Cậu có muốn đến Bắc Kinh học đại học không?"

Chu Hoành Viễn cau mày, một góc trong lòng xuất hiện một vết rạn, cậu cố gắng muốn đóng chặt lại rồi trả nó về nguyên trạng, vậy mà không có chút tác dụng nào.

Tần Nhất Minh tiếp tục dỗ ngon ngọt, "Ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon, không thiếu chỗ giải trí, ánh đèn neon vĩnh viễn không tắt, xa hoa truỵ lạc không từ thứ gì. Ở đây có bao nhiêu là cơ hội thăng tiến đang chờ cậu, người vung tiền như rác còn nhiều hơn nữa. Bắc Kinh với thành phố J như hai thế giới."

Bắc Kinh với thành phố J như hai thế giới. Vô số tiền tài, danh vọng, phồn vinh và tửu sắc đã đứng ra chia cắt hai thế giới, nếu như không có cái nhìn thoáng qua này, Chu Hoành Viễn sẽ không bao giờ biết rằng trên thế gian này lại có một nhóm người sống cuộc đời như vậy. Có lẽ lần cưỡi ngựa xem hoa này chỉ như con ếch ngồi đáy giếng nhìn lên trời cao, thế nhưng nó lại tựa như một hạt giống, chôn sâu dưới đáy lòng của Chu Hoành Viễn.

Đêm đó, họ cùng nhau ăn tối ở nhà hàng Toàn Tụ Đức[1], họ nói rất nhiều về lý tưởng, về thế giới, và về tình yêu cùng nỗi đê hèn khó thốt nên lời. Về sau, Chu Hoành Viễn không còn nhớ rõ những chuyện đã từng nói, duy chỉ có một câu cuối cùng của Tần Nhất Minh mà cậu không thể nào quên được.

[1] Toàn Tụ Đức là nhà hàng nổi tiếng với món vịt quay Bắc Kinh

"Ở Bắc Kinh, cậu có thể nghe thấy âm thanh nền kinh tế Trung Quốc đang gào thét, chỉ trong một vài năm, vài tháng, hay thậm chí là vài giờ, mọi thứ đều có khả năng biến đổi đến mức nghiêng trời lệch đất. Tớ muốn thử quan sát thế giới tư bản nơi đây, và tớ cũng muốn cược mọi thứ mình có vào tuyến đường ray kinh tế này."

"Răng rắc", một góc cố chấp trong lòng Chu Hoành Viễn hoàn toàn rạn nứt.

Hết chương 55.