Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ)

Chương 57




Sau kỳ thi đại học, Chu Hoành Viễn như ngựa không dừng vó, lao đầu vào tiếp tục ôn thi rồi cùng với Ngô Tư Nguyên tham gia kỳ thi tuyển sinh tự chủ do các trường trong Liên minh Bắc Ước[1] tổ chức. Kết quả thi tốt nghiệp trung học còn chưa có nhưng hai bọn họ đã lần lượt nhận được thông báo từ các trường đại học rồi, Chu Hoành Viễn được Đại học Bắc Kinh cộng hẳn 30 điểm, còn Ngô Tư Nguyên thì được Đại học Hàng không Vũ trụ Bắc Kinh tặng cho 50 điểm vào điểm thi.

[1] Liên minh Bắc Ước (北约联盟) là tên do eim tự đặt, vì hiện tại chưa tìm thấy bản dịch chuẩn. Ở TQ vào những năm 2000, các trường ĐH thường liên kết với nhau để tổ chức kỳ thi tuyển sinh tự chủ, và "Liên minh Bắc Ước" là một trong bốn liên minh lớn. Trong liên minh này gồm có Đại học Bắc Kinh, Đại học Hồng Kông, Đại học Vũ Hán và 8 đại học khác nữa

Tuy thành tích Chu Hoành Viễn rất tốt, nhưng không đồng nghĩa với việc chắc chắn sẽ vào được Đại học Bắc Kinh, bây giờ được cộng thêm điểm rồi thì gánh nặng trên vai cậu nhẹ nhàng hơn không ít. Trình Dục rất vui mừng khi nghe thấy tin này, anh xoa xoa đầu Chu Hoành Viễn, ấm giọng nói, "Thế giới này là của các con, cũng là của chúng ta, nhưng suy cho cùng nó vẫn thuộc về các con."

Chu Hoành Viễn nghe Trình Dục nói vậy bèn mím môi. Cậu không thích Trình Dục nói ra những lời như người già như vậy, nghe vào chỉ thấy lòng dạ trĩu nặng theo thôi.

Trình Dục thấy cậu không trả lời, chỉ nở nụ cười nhẹ rồi nói, "Tốt rồi." 

Ngày 20 tháng 6, toàn quốc công bố kết quả kỳ thi tốt nghiệp trung học, Chu Hoành Viễn vững vàng trụ ở vị trí đầu lớp với điểm thi 672, sau đó thêm 30 điểm cộng thêm từ Đại học Bắc Kinh nữa, tổng cộng điểm của cậu vượt điểm chuẩn Đại học Bắc Kinh gần 20 điểm.

Trường thực nghiệm tỉnh là điểm đến thân quen của cả Đại học Bắc Kinh và Thanh Hoa ở tỉnh S, các thầy cô từ phòng tuyển sinh của hai trường này đã có mặt ở đây từ sáng sớm, Chu Hoành Viễn không chút do dự đến ngay quầy Đại học Bắc Kinh điền hai chữ "Tài chính".

Vài ngày sau, Đại học Bắc Kinh gửi thông báo trúng tuyển đến trường học. Nguyên một đêm đó, cả Chu Hoành Viễn và Trình Dục đều mất ngủ, một người là vì tương lai, người còn lại là vì ly biệt.

Trình Dục nằm trên giường trằn trọc, đúng là anh có vui mừng thật, nhưng nói anh thấy mất mát thì cũng không ngoa. Hai câu thơ "Thuyền chìm liếc thấy nhiều buồm lượn/Cây xác xơ thấy vạn cây xanh'"2] có vẻ như đang nói tới anh của lúc này. Anh đã vô số lần mơ tới cảnh đứng dưới bóng râm hàng cây xanh tốt ở ven hồ Vị Danh[3], cũng đã bao lần ao ước được ngắm nhìn dáng vẻ mĩ miều của tháp Bác Nhã[4], đôi tay anh đã từng chạm đến rất gần, nhưng rồi mọi thứ lại vụt qua như một giấc mộng thời niên thiếu... Anh thấy mừng cho Chu Hoành Viễn, nhưng đằng sau đó vẻ vui mừng đó lại là một nỗi lạc lõng khó nén.

[2] Một câu trong bài "Thù Lạc Thiên Dương Châu sơ phùng độ thượng kiến tặng" của Lưu Vũ Tích. Bản dịch thơ thuộc về Nguyễn Minh ở web thivien.net

[3] Hồ Vị Danh là hồ nhân tạo lớn nhất khuôn viên Đại học Bắc Kinh

[4] Tháp Bác Nhã nằm trên ngọn đồi phía Đông Nam của hồ Vị Danh

Suy cho cùng, con người là một loài động vật biết tự thương hại bản thân nhất. Nỗi chán nản kéo dài không dứt trong lòng Trình Dục không chỉ vì sự ly biệt, mà còn vì tấm lưới không lối thoát vận mệnh đã giăng ra để vây anh lại.

Cuối tuần, Trình Dục cười nói với Chu Hoành Viễn rằng sẽ tổ chức tiệc mừng cho cậu vì đã đậu đại học. Chu Hoành Viễn nhíu mày, thấy hơi bất mãn, cậu với Trình Dục không hay đi thăm họ hàng lắm, bây giờ biết mời ai đến tiệc mừng đậu đại học đây, thế là cậu mới nghi ngờ hỏi, "Mời ai vậy chú?"

Trên mặt Trình Dục lộ ra một chút ngượng ngùng, "Mời đồng nghiệp của chú, với bạn học và bạn bè nữa."

Chu Hoành Viễn không khỏi nuốt nước bọt, trong nháy mắt, bóng hình của Trình Dục và vợ chồng Chu Vân Vĩ với Lý Diễm Hoa như hoà làm một với nhau, điều này nghe có vẻ hoang đường, nhưng không quá bất hợp lý. Cậu thậm chí còn muốn vặn hỏi Trình Dục, mở tiệc để chiêu đãi những đồng nghiệp mà ngày thường chú ghét cay ghét đắng chỉ vì để khoe khoang thôi sao? Chỉ vì để cho thiên hạ thấy là chú có đứa cháu trai tuyệt vời nào ư? Nhưng cùng lúc đó, bản thân Chu Hoành Viễn lại thấy suy nghĩ này của mình có chút nực cười. Làm sao Trình Dục có thể giống như bọn họ được? Trình Dục là một người không hề có quan hệ máu mủ với cậu, thế mà vẫn tận tâm nuôi nấng, dưỡng dục, quan tâm, yêu thương cậu đến như thế. Chú là mối bận tâm duy nhất của cậu trên thế gian đầy cằn cỗi này. Nghĩ tới đây, vẻ mặt Chu Hoành Viễn đã nhu hoà hơn nhiều, cậu nhìn chăm chú vào đôi mắt Trình Dục, trên môi còn treo nụ cười như có như không.

Trình Dục không đoán được Chu Hoành Viễn đang nghĩ gì, nhưng lại ngại ngùng không rõ nguyên do, anh cúi thấp đầu, một lát sau mới giải thích, "Mấy năm nay mình chi khá nhiều tiền cho lễ giỗ như đám cưới với đám tang, bây giờ đến lúc phải thu về lại rồi..."

Chu Hoành Viễn hơi sửng sốt, cậu mất tự nhiên nghiêng đầu đi, không nhìn Trình Dục nữa, "Dạ, vậy cứ theo ý chú đi." Nói xong câu này, đáy lòng Chu Hoành Viễn chua chát như vừa nuốt một quả chanh, dạ dày thắt hết lại. Suy cho cùng, tiệc mừng đậu đại học có hay không cũng không liên quan gì tới cậu.

Tiệc mừng Chu Hoành Viễn đậu đại học tổ chức vào tháng Tám, cách tuần đi học chỉ có hai tuần. Trình Dục có rất nhiều bạn học và đồng nghiệp, đông đến nỗi ngồi full hai phòng riêng. Trình Dục cố ý mặc âu phục, tóc tai chải chuốt, nhìn khá có tinh thần. Bởi vì bận phải tiếp khách cho nên Trình Dục không rảnh để tâm đến Chu Hoành Viễn, thế là gửi cậu cho Lý Duệ mang sang ngồi với đám bạn học cũ.

Sau khi tốt nghiệp, Lý Duệ đã khởi nghiệp với một cửa hàng ngay quảng trường Hằng Phát, càng ngày việc buôn bán lại càng thuận lợi, bây giờ ở thành phố J cửa hàng hắn đã có tới bảy chi nhánh. Độ dày túi tiền tỉ lệ nghịch với độ nhiều của tóc, dáng người bự dần ra, bụng phệ xuống, nhìn hơi ngán. Mấy năm nay, Lý Duệ thường xuyên tới chơi với Trình Dục, coi như khá thân quen với Chu Hoành Viễn, vậy nên hắn rất ân cần với cậu, nào là gắp đồ ăn cho cậu rồi luôn miệng dặn dò đừng để rơi xuống. Nhưng Chu Hoành Viễn chỉ trả lời câu được câu chăng, mỗi lần Lý Duệ gắp đồ ăn cho cậu, cậu cũng luôn từ chối. Ngay từ ban đầu Chu Hoành Viễn đã không thích Lý Duệ cho lắm, cậu cảm thấy hắn quá khôn khéo, khắp người toả ra mùi đặc trưng của những thương nhân.

Đến giữa bữa ăn, Trình Dục tới tìm Chu Hoành Viễn. Anh vừa mới đi một vòng để kính rượu, bây giờ mặt mày đỏ gay, đi đường cứ lảo đà lảo đảo. Tim Chu Hoành Viễn cứ phập phồng lên xuống theo mỗi cái bước chân xiêu vẹo của Trình Dục, cậu ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ lấy anh, "Sao chú uống nhiều rượu quá vậy?"

Trình Dục tựa vào Chu Hoành Viễn lấy lại đà, sau đó lắc đầu, ý bảo Chu Hoành Viễn buông anh ra, nhưng Chu Hoành Viễn không nghe lời, Trình Dục hết cách, đành phải để cậu đỡ mình, nói, "Ăn no chưa? Ăn no rồi thì để Lý Duệ đưa con về nhà trước."

Chu Hoành Viễn nghe vậy bèn nghiêm mặt lại, tuy không nói lời nào nhưng ý tứ rất rõ ràng, chú chưa về con sẽ không đi đâu hết. Trình Dục không làm gì được cậu, đang muốn nói vài câu thì một người đàn ông mặc tây trang từ ngoài cửa đi vào, hắn ta khoảng chừng 30 tuổi, mở miệng ra nói, "Trình Dục, sao cậu lại vào phòng này vậy?" Không đợi Trình Dục đáp lại, ánh mắt hắn ta đã rơi lên Chu Hoành Viễn, "Đây chắc là cháu trai cậu nhỉ, mau mau đưa tân sinh viên Bắc Đại giỏi giang vô bàn ngồi chút đi nào."

Trình Dục cắn cắn môi dưới, "Nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, cứ để nó về nhà trước đi..."

Chu Hoành Viễn ghét câu này của Trình Dục nhất trên đời, gọn gàng chặn họng anh, "Đi thôi chú ơi, con qua bên đó với chú."

Chu Hoành Viễn đỡ Trình Dục đi theo đồng nghiệp anh qua phòng bên kia, vừa mở cửa ra, bao nhiêu là mùi rượu bia, thịt thà, thuốc lá ập vào mặt. Cậu gần như nín thở mà đi vào, trong phòng vừa ầm ĩ vừa nháo nhào, khiến cậu nổi hết cả da gà.

Ngồi ở vị trí chủ toạ là một người đàn ông cao gầy, khỏi nói cũng biết là trưởng chi nhánh Nhân An của ngân hàng ZT, còn bên cạnh ông ta là một người mập mạp, để kiểu tóc Địa Trung Hải[5], khuôn mặt đổ dầu bóng loáng, gã vừa thấy Chu Hoành Viễn là đôi mắt lập tức láo liên, miệng nở nụ cười lố bịch, lộ ra mấy chiếc răng cửa đen thui. Chu Hoành Viễn ngồi xuống phía đối diện, liếc mắt đã biết gã ta là lãnh đạo trực tiếp của Trình Dục, tên cũng như người – Bào Bí Đao.

[5] Kiểu tóc Địa Trung Hải: 



"Cậu Chu đúng không? Ở văn phòng chú của cậu hay nhắc tới cậu lắm, nói cậu là một đứa bé có tiềm năng, còn thi đậu Đại học Bắc Kinh nữa mà." Bào Bí Đao vừa dứt lời thì đàn tôm cá xung quanh hô hào phụ hoạ theo. Chu Hoành Viễn không biết đáp lại như thế nào, cậu gượng cười, "Dạ không, không có đâu."

Bào Bí Đao nói tiếp, "Nhưng làm người là phải biết có ơn tất báo, mấy cô chú đang có mặt ở đây đã giúp đỡ hai chú cháu cậu rất nhiều đó."

Chu Hoành Viễn nghe vậy hơi ngạc nhiên, cậu còn chưa kịp phản ứng gì thì Bào Bí Đao đã nói như tên lửa, "Để lo cho cậu, chú của cậu xin nghỉ phép liên tục, cậu em không biết à?"

Chu Hoành Viễn cười cười ngoài mặt nhưng bên trong lạnh tanh, không tiếp lời.

Bào Bí Đao thấy cậu không đáp nên muốn lải nhải thêm nữa, nhưng lại bị trưởng chi nhánh ngắt lời, "Nào nào nào, cậu Chu kính mọi người một ly đi."

Vẻ mặt Chu Hoành Viễn biến đổi. Cậu hơi quay đầu sang nhìn chú của mình. Tuy Trình Dục đang say xỉn nhưng lý trí thì vẫn còn, anh nghiêm mặt nói, "Hoành Viễn còn nhỏ, không uống rượu được, đợi sau này lớn hơn chút rồi sẽ đi kính rượu mọi người."

Bào Bí Đao xen miệng vào, cắn mãi không nhả, "Đã 18 tuổi, sắp thành sinh viên Bắc Đại rồi, nhỏ nhắn gì nữa chứ? Trình Dục, sao cậu không đem nó về cho bú sữa luôn đi? Vả lại, sau này cậu Chu đây là sinh viên ngành Tài Chính, học Tài Chính sao có thể tránh được việc giao tiếp? Không biết giao tiếp cũng như xã giao thì chẳng khác gì thằng mọt sách, không có chút ích gì cho xã hội." Nói xong còn mỉa sang Trình Dục, "Tôi nói đúng không cậu Trình? Sinh viên xuất sắc đại học S thì sao? Bắc Đại thì thế nào? Học Bắc Đại ra cũng đi bán thịt heo thôi mà? Không có kỹ năng giao tiếp nghĩa là EQ thấp, thế thì có tốt nghiệp đại học Harvard cũng vô dụng."

Chu Hoành Viễn xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng, cậu khẽ run rẩy cầm cái ly trước mặt Trình Dục lên, không cho Trình Dục có thời gian trở tay, cậu lập tức ngửa đầu uống rượu.

Không phải Chu Hoành Viễn chưa từng uống rượu, càng không phải là không uống được rượu, mấy năm nay, cứ đến dịp Tết âm lịch là cậu sẽ uống vài ly với Trình Dục, nhưng mà khi đó đơn giản chỉ vì thú tiêu khiển, còn bây giờ, khi nâng ly rượu để uống dưới chục con mắt nhìn chằm chằm như vũ nhục thế này thì là lần đầu tiên trải nghiệm.

Ngụm rượu đế 50 độ cay xè trôi tuột xuống cổ họng, tựa như một thanh đao nóng bỏng cắt ngang yết hầu, Chu Hoành Viễn cố nén khó chịu, uống một hơi cạn sạch ly.

Cảm giác thiêu đốt không chỉ ở mỗi cổ họng, mà khi rượu đi xuống bụng, trong dạ dạy cậu tựa như có một cây đuốc đang bùng cháy. Trình Dục thấy vậy liền vội vàng giật lại ly rượu, đưa chén nước đến bên miệng cậu, "Con thể hiện cái gì vậy?"

Chu Hoành Viễn nhíu chặt mày, cúi đầu không nói lời nào.

Chu Hoành Viễn ngồi bên cạnh Trình Dục, bị vây quanh bởi những con cáo già đời không có ý định buông tha cho bọn họ. Rượu đi từng vòng từng vòng, bao nhiêu lời mỉa mai và không công nhận hung tợn nện lên mặt Chu Hoành Viễn. Trình Dục chỉ bình tĩnh ngồi đó, lặng lẽ đánh trả hết mọi lời trêu chọc và chế giễu dù là vô tình hay hữu ý. Không dưới một lần, Chu Hoành Viễn đã nghĩ, đây chính là thế giới của người trưởng thành sao? Đây là thứ mà cậu muốn khi lớn lên ư, một thế giới chỉ toàn những kẻ hèn mọn, bất lực, không nhân phẩm, tầm thường, thậm chí còn có kẻ thất bại và xấu xa. Có đôi khi Chu Hoành Viễn còn muốn giận chó đánh mèo với Trình Dục, đủ mọi loại cảm xúc từ khó hiểu, nghi hoặc, thất vọng đến căm hận trong phút chốc đan xen rối tung trong lòng cậu, lẫn trong mớ bòng bong đó là cảm giác bất mãn, chúng bện vào nhau hoá thành một dải lụa trắng, siết chặt lấy cổ của Chu Hoành Viễn. Cậu càng dùng sức xé rách thì dải lụa càng xoắn chặt, đến cuối cùng, bên trong làn khói mù mịt không thể xua tan, cậu không thể nào thở nổi nữa.

Tựa như vầng trăng sáng trên bầu trời đột nhiên rơi xuống bàn tiệc, màu trắng trong trẻo bị ám đầy khói lửa trần ai, áng trăng sáng ngời trông ngây thơ biết bao, nhưng không còn một ai ngưỡng vọng nó nữa.  

Hết chương 57.