Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ)

Chương 58




Lần đưa Chu Hoành Viễn đi Bắc Kinh học này là lần thứ nhất hai chú cháu đi xa nhà. Chu Hoành Viễn nghĩ đến mấy người đồng nghiệp xấu xa của Trình Dục, cậu không muốn anh phải xin nghỉ phép chỉ để đưa mình tới Bắc Kinh, hơn nữa cậu đã là người trưởng thành rồi, không phải là thằng bé còn bú sữa mẹ trong miệng Bào Bí Đao. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Trình Dục, cậu mới nhận thức được rằng Trình Dục thật ra rất muốn tiễn cậu đi. Sau khi ý thức được điều này, Chu Hoành Viễn không thể nào thốt ra câu từ chối nữa, cậu đã nợ Trình Dục quá nhiều, nhiều đến mức cậu trả không nổi.

Hai chú cháu lần đầu đụng tới app 12306[1] để đặt vé tàu, bao nhiêu là bước gửi mã rồi xác nhận hầm bà lằng làm bọn họ tức muốn hộc máu, đến mức phải quay về chiêm nghiệm cuộc đời, sau khi chật vật hơn non nửa buổi trưa, hai người mới đặt đước vé tàu lửa tới Bắc Kinh.

[1] App 12306 là app chuyên dùng để đặt vé tàu lửa

Tàu xanh có không gian giường nằm nhỏ hẹp, hai người đàn ông cao to ngồi trên giường không thẳng lưng nổi, lúc nằm xuống lại còn phải co chân lên một đoạn, thực sự khó chịu vô cùng. Nguyên cả quãng đường cả hai chú cháu đều không ngủ được, đó là chưa kể đến tiếng ngáy vang trời của các bác các chú bên cạnh làm người khác bực dọc khôn tả. Sáng sớm hôm sau, hai người đến ga tàu phía Nam Bắc Kinh, bọn họ vác theo hành lý đi hết nhà ga, sau đó đứng bần thần trước bản đồ tuyến tàu điện ngầm Bắc Kinh. Đứng nghiên cứu một lúc lâu thì cuối cùng hai người cũng tìm được đúng vị trí, sau đó chen chúc lên tuyến số 4, bên trong toa tàu nhồi kín khách, người này kề vai người kia. Hai chú cháu mang theo khá nhiều đồ, đứng trên tàu cứ phải kéo kéo chỉnh chỉnh đống hành lý rất bất tiện, sau 40 phút ròng rã đứng trên tàu, rốt cuộc họ cũng đến nơi.

Khi đứng ở cổng trường Đại học Bắc Kinh, Trình Dục không thể kiềm chế mà hít sâu hai hơi, anh cúi thấp đầu, dùng một tay kéo mạnh hành lý về phía trước, tay còn lại kéo Chu Hoành Viễn, hạ giọng nói, "Chỗ này đã thật sự." Trong lời nói tràn đầy hâm mộ.

Chu Hoành Viễn lại nhún vai tỏ vẻ xem thường, chỉ có cậu mới biết việc mình có thể đậu vào Đại học Bắc Kinh không phải là một món quà vận mệnh trao tặng, mà chính nhờ rất nhiều ngày đêm giãy dụa đau khổ trong tuyệt vọng để đổi lấy. Khoảnh khắc cậu bước vào cổng trường, trong lòng cậu biết, mọi thứ đều xứng đáng. Đại học Bắc Kinh xứng đáng để cậu nỗ lực bằng cả tính mạng, và cậu cũng xứng đáng với số điểm được Đại học Bắc Kinh cộng thêm.

Đây là thời điểm tân sinh viên đến trường báo danh, thế nên trên sân trường không thiếu hình ảnh người này khiêng nệm, người kia kéo hành lý, người nọ vác đồ ăn khô, phần đông tân sinh viên còn lại thì hai tay trống trơn đi đằng trước, theo sau là phụ huynh đang khệ nệ bê đồ. Toàn người là người, muôn hình vạn trạng, trông bọn họ như đám cá mòi đóng hộp, xếp ngổn ngang không phân biệt được ai với ai. Rất nhiều sinh viên khoá trên mặc áo khoa, đặt một cái bàn ở trước khu ký túc xá để làm hướng dẫn viên tạm thời cho các em. Chu Hoành Viễn bận bịu tới giữa trưa, đi đi về về giữa toà dạy học với ký túc xá mấy bận, rốt cuộc cũng làm xong thủ tục nhập học, cầm chìa khoá trở về ký túc xá.

Sau khi mang hết hành lý vào phòng ký túc, Chu Hoành Viễn mới phát hiện cả ba bạn cùng phòng của cậu đều đã tới, ba trong bốn cái giường đã được trải ga phẳng phiu, Chu Hoành Viễn đành phải chọn giường tầng trên ở phía bên ngoài.

Đám bạn cùng phòng thấy cậu mới tới bèn nhao nhao chào hỏi, Trình Dục thì lôi ga giường và gối đầu từ trong vali ra, Chu Hoành Viễn sống sạch sẽ với ngăn nắp quen rồi, không thể nào chịu được cách bài trí của Trình Dục, vậy nên Trình Dục chỉ lôi đồ ra thôi, không có sắp xếp bất cứ thứ gì cho cậu. Mấy phụ huynh bận bịu dọn dẹp trong phòng thấy Trình Dục trẻ tuổi như vậy bèn không khỏi hiếu kì, trong số đó có một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi mặc chiếc váy lụa dài đỏ sậm, cất giọng Ngô[2] nhẹ nhàng, đi đến bên cạnh Trình Dục, hỏi, "Em là gì của thằng bé vậy?"

[2] Giọng Ngô, hay tiếng Ngô, là một phương ngữ ở TQ

Trình Dục cười cười với bà, nói, "Em là chú của Hoành Viễn."

Con ngươi của người phụ nữ chuyển động lên xuống, đánh giá thấy khí chất của Trình Dục không giống như thư ký hay lái xe, bấy giờ mới tin bọn họ có quan hệ thân thích thật, thế là bèn hỏi tiếp, "Ba mẹ của thằng bé không tới được hả?"

Trình Dục nở nụ cười gượng gạo, đang không biết nên bịa lí do gì thì Chu Hoành Viễn đi tới bên cạnh anh, nói, "Chú ơi, chú ngồi một bên nghỉ ngơi đi."

Trình Dục như được đại xá, tranh thủ bê cái ghế tới ngồi trước bàn học. Người phụ nữ kia như thể đã phát hiện được manh mối gì đó, quay sang nhìn cậu trai tóc vàng đang ngồi ở một cái giường tầng trên khác, còn bĩu môi đầy ẩn ý.

Dưới giường cậu trai tóc vàng đó là một thanh niên nghiêm túc có dáng người thấp bé, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng đàng hoàng, trông cứ như đúc từ một khuôn với ba cậu trong bộ vest và đôi giày da. Cậu thanh niên mặc sơ mi rất hiền lành, vừa thấy Chu Hoành Viễn vào phòng liền dùng tiếng phổ thông vùng phía Nam để chào hỏi, "Chào cậu, tôi là Vương Viễn."

Còn người ở giường phía dưới Chu Hoành Viễn là một cậu bạn mặc đồ thể thao trông rất thanh tú, vóc dáng cao nhưng lại gầy gò, lúc này đang đeo mắt kính ôm quyển tiểu thuyết nằm ngả nghiêng trên giường để đọc, còn mẹ của cậu ta thì mặc một bộ đồ thoải mái ngồi ở một bên nói chuyện phiếm với phụ huynh khác, lâu lâu còn sai chồng làm này làm kia.

Chu Hoành Viễn trông mặt để bắt hình dong, chỉ cần chút thời gian đã biết những người này không có tiền thì cũng có quyền. Nhưng những phụ huynh đó và con cái của họ cũng phân biệt đối xử, không tỏ ra thân thiện với chú cháu Chu Hoành Viễn cho lắm, chỉ có mỗi Vương Viễn và ba mẹ câu ta là còn hàn huyên qua loa vài câu với họ mà thôi.

Chẳng qua chỉ mới có mười phút hơn kể từ khi vào phòng, thế mà Chu Hoành Viễn đã không còn được ánh nắng tháng Chín sưởi ấm như ban nãy, thay vào đó là một lỗ hổng nứt toác ra trong lòng, để cơn gió lạnh buốt ồ ạt ùa vào trong.

Dọn dẹp ký túc xá xong xuôi, Chu Hoành Viễn với Trình Dục đi tới căn tin để ăn trưa, sau đó lòng vòng quanh trường học rồi lại đi xung quanh tìm khách sạn. Trước khi đến Bắc Kinh Chu Hoành Viễn tính là sẽ ở lại ký túc xá luôn, nhưng mà trải nghiệm sáng nay đã làm cậu dẹp quách ý định này, sau đó Trình Dục rủ ở cùng thì cậu bèn lập tức đồng ý. Bây giờ đang vào mùa khai giảng, quanh khu Hải Điền lại còn có nhiều trường đại học và cao đẳng, thế nên cả con đường đắp ắp người với xe, đi tới đi lui, tìm hoài tìm mãi mới có một khách sạn còn phòng, hỏi thêm mới biết họ chỉ còn một phòng đôi.

Nghe lễ tân nói vậy, hai người vô thức nhìn sang đối phương, trong giây lát lại lúng túng dời mắt, không ai nói một lời từ chối, hai chú cháu mỗi người một suy nghĩ, im lặng đi vào phòng.

Căn phòng không lớn nhưng sạch sẽ gọn gàng, Trình Dục cảm thấy bức bối trong lòng, bèn mở rèm cửa ra cái 'xoạt', ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa kính sát đất rọi vào căn phòng ảm đạm, chiếu thẳng vào gương mặt Trình Dục.

Hai người nằm trên giường một lát, mỗi người một bên, phảng phất như Sở hà Hán giới, không một miền đất chung nào. Đêm qua bọn họ gần như thức trắng đêm, sáng nay lại quay như chong chóng cả buổi, bây giờ mệt bở hơi tai, buồn ngủ muốn chết, vậy mà không ai trong hai người có thể vào giấc được, bao nhiêu là áp lực, vẫy vùng, lúng túng và xấu hổ không thể bật ra khỏi miệng ghì chặt lấy bọn họ.

Ban đêm, bọn họ đi quanh tìm một nhà hàng gần trường, Trình Dục thậm chí còn mua vài chai bia, hai người đều có rất nhiều lời để nói, chỉ là không biết nên bắt đầu từ đâu. Chu Hoành Viễn thấy Trình Dục mấy lần ngập ngừng muốn nói, nhưng chưa gì đã biến thành tiếng thở dài khe khẽ, có lẽ là vì không đủ chất cồn, hoặc có lẽ vì Trình Dục thực chất là một người biết ẩn nhẫn. Chu Hoành Viễn không vạch trần tâm tư của Trình Dục, cậu chỉ ngồi đó cùng anh nâng ly, ăn sạch đồ ăn.

Có lẽ là do tác dụng của cồn, hoặc là vì anh đã quá mỏi mệt, nên sau khi trở lại khách sạn, Trình Dục rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Gương mặt điềm tĩnh vùi vào chiếc gối trắng tinh, dưới ánh đèn vàng ấm áp, trông anh càng thêm dịu dàng và quyến rũ khó tả. Chu Hoành Viễn lặng lẽ ngang nhiên xông qua, cúi người hôn nhẹ lên trán anh.

Cậu tắt đèn, ánh trăng xuyên qua khe hở trên rèm cửa, phủ lên gương mặt Trình Dục một lớp mành trơn bóng và thuần khiết. Cậu cầm lòng chẳng đặng mà cúi người tỉ mẩn ngắm nhìn chú út của mình, như thể muốn đang khắc ghi mọi chi tiết của chú vào đầu, hoặc như đang muốn đưa khung cảnh đêm nay vào trong bức tranh.

Bắc Kinh vào cuối thu rất khô và nóng bức, sau một lúc miệng của Chu Hoành Viễn đã trở nên khô khốc, trên môi xuất hiện tầng tầng lớp lớp da chết, cậu vô thức dùng răng tước đi lớp da chết đó, vậy nhưng cảm giác khô không khốc trong cổ vẫn chưa vơi đi chút nào, từ môi tới họng, từ họng tới tim.

Cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt Trình Dục, cánh tay vươn vào trong chăn.

Tác giả muốn nói là: Ôi chao lúc đầu mình muốn viết kẹp chân play đấy chứ...

Hết chương 58.