*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vấn đề thứ nhất, mấy người trong Thái Khanh phủ kia là ai?" Cởi đai lưng của Phượng Minh xuống cột tay chân hắn để ngừa bất trắc, lại kiểm tra trong răng của hắn có độc dược hay không, Mặc Ngưng Sơ mới lười biếng hỏi. Ánh mắt của nàng rơi trên hình cụ giam giữ Thu Nguyệt, lại đang đồng thời suy nghĩ xem nên cởi bộ hình cụ này như thế nào.
Mặc Ngưng Sơ quay đầu nhìn hắn một cái, dùng mũi chân đạp đạp hắn: "Vậy chúng ta trao đổi một điều kiện, thế nào?"
"Ta không có điều kiện để trao đổi với ngươi, ngươi muốn chém muốn giết, muốn hành hạ thế nào tùy ngươi, ta sẽ không làm chuyện phản bội chủ nhân đâu, ngươi đừng có hy vọng."
"Được, có cốt khí đấy." Mặc Ngưng Sơ vuốt ve cơ quan xung quanh, nếu như không nhớ lầm, trước hết phải xả hết nước trong ao rồi mới dùng chìa khóa cởi xiềng xích ra.
"Tiểu Chủ Tử, ngươi thật sự làm sao?" Thu Nguyệt không khỏi lo lắng nhìn bàn tay nhỏ bé sờ loạn trên vách tường kia.
Nếu theo như trong sách mà nói..... Mặc Ngưng Sơ gật đầu, tay đã xoay khối gỗ gánh chịu mô-men xoắn chuyển động, chỉ nghe bốn phía vang lên một tiếng vang nhỏ, Thu Nguyệt híp mắt nhìn sóng nhỏ bên cạnh dập dềnh, cuối cùng nước rút xuống từng chút một.
Mặc Ngưng Sơ không khỏi vô cùng hả hê. Lúc đang muốn lục soát tìm cái chìa khóa trên người Phượng Minh thì chỉ nghe" ầm" một tiếng! Mực nước mới vừa chậm chạp rút xuống đột nhiên bắt đầu điên cuồng dâng lên. Chỉ trong nháy mắt đã dìm Thu Nguyệt xuống, hắn thậm chí còn không có bi thảm la lên một tiếng thì tất cả đã trùm qua đỉnh đầu hắn.
Thu Nguyệt bịt mũi yên lặng rơi lệ, hắn đã từng nghĩ mình sẽ vì nữ nhân mà chết trẻ, nhưng không nghĩ đến mình thật sự chết trẻ như vậy..... Quả thật là chết oan quá, Diêm La dưới Địa phủ đều sẽ cười nhạo hắn.
Mặc Ngưng Sơ kinh ngạc lập tức sờ mó qua lại, Phượng Minh ở đằng sau không còn hơi sức chê cười:"Vô ích thôi, thủy lao này là năm đó nhờ một vị cao thủ kỳ môn nhiều chuyện tạo ra, nếu là dễ dàng bị ngươi phá như vậy thì không gọi kỳ môn thuật nữa rồi!" Dừng một chút, nhìn người dưới đáy nước kia sẽ phải tắt thở, cơn giận bị bắt cũng đã hòa hoãn rất nhiều, coi như mình phải chết, thì cũng phải kéo một cái đệm lưng: "Trên người hắn cắm ám khí, võ công bị khóa, ngươi tới không kịp đâu, ha ha!"
Tay Mặc Ngưng Sơ đã luống cuống bẻ gảy một cọc gỗ, trong lòng nóng nảy vô cùng, quay đầu hung hăng trừng nam nhân cười hả hê trên mặt đất rồi lại ngước mắt nhìn Thu Nguyệt ngày càng giãy giụa yếu ớt trong nước, gương mặt trầm xuống, "Ngược lại ngươi đã nhắc nhở ta rồi."
Dứt lời liền bước lên trước, kéo Phượng Minh vào trong thủy lao.
"Bùm!" Hai tiếng.
Hai người đều rơi xuống nước.
Phượng Minh không hiểu gì cả, còn chưa phản ứng kịp thì đầu đã bị đè xuống. Mượn sức nâng của nước, Mặc Ngưng Sơ lôi hắn tới trước mặt Thu Nguyệt, lần mò kéo cái khăn bịt miệng trên mặt Thu Nguyệt xuống. Phượng Minh còn chưa kịp kinh ngạc dung nhan thanh mỹ của Thu Nguyệt thì Mặc Ngưng Sơ đã nâng cằm hắn lên. Ta là xem ngươi đấy.
Sau đó một khắc sau —— môi Phượng Minh liền đặt ngay trên môi Thu Nguyệt. (phụt……….. ta ngất…!!! quá dữ )
"....."
"....."
"Ngươi, truyền hô hấp cho hắn!" Mặc Ngưng Sơ vịn vách tường để nổi trên mặt nước, lớn tiếng ra lệnh, "Nếu như không làm theo, ta liền đút xuân dược cho ngươi, để ngươi không tự chủ được muốn đi hôn hắn, còn là hôn lưỡi! Còn ngươi nữa! Thu Nguyệt, nếu như không tiếp nhận, ta liền cho ngươi sống không bằng chết!!! Để một trăm nam nhân lần lượt hôn ngươi!!!"
"....."
"....."
Mặc Ngưng Sơ thở một hơi thật dài, lại kéo đầu Phượng Minh lên, để hắn hít một hơi rồi lại nhấn xuống, tiếp tục truyền không khí cho Thu Nguyệt.
Mà nàng vừa phải cố gắng nâng thân thể Phượng Minh không để cho hắn chìm xuống, vừa rờ rẫm thứ gì đó cắm trên người Thu Nguyệt. Mấy cái hắc tiêu cắm rất sâu, nàng cắn răng một cái, đồng loạt kéo ra, lập tức một dòng máu đen phun ra, nhiễm đỏ ao nước.
Lại một lần nữa nổi lên mặt nước, nước đã sâu hơn rất nhiều, cơ hồ muốn tràn ra khỏi miệng hồ và bắt đầu tràn ra ngoài. Thân thể nàng gầy yếu muốn lặp lại mấy lần nâng Phượng Minh lên tới mặt nước để hô hấp, rồi lại đưa hắn xuống làm "bình dưỡng khí" cho Thu Nguyệt, để Thu Nguyệt có nhiều thời gian khôi phục công lực hơn.
Lại một lần nổi lên trên, Mặc Ngưng Sơ há miệng to hô hấp, cường ngạnh hỏi: "Chìa khóa đâu?"
Phượng Minh cắn răng không nói lời nào, trên người truyền đến cảm giác bị sờ soạng, sờ đến da đầu hắn run lên, khóe mắt thoáng nhìn thấy Mặc Ngưng Sơ đã tự phát tìm kiếm cái gì đó trên người hắn.
Bàn tay nhỏ bé kia giống như có ma lực, làm toàn thân hắn run rẩy, không khỏi hoảng hốt: "Chờ, chờ một chút...!!!"
Mặc Ngưng Sơ híp mắt trừng hắn. Nàng chỉ duy trì sức lực để lơ lửng trên mặt nước cũng đã quá sức rồi, không có tâm tư lãng phí thời gian với hắn.
"Ở trong túi ngầm trên eo." Phượng Minh khổ sở tỏ ra yếu thế.
Chung đụng với nữ nhân này, hắn nhất định sẽ sống ít đi rất nhiều năm. Hắn không tự chủ được phi thường bội phục cái tên Thu Nguyệt ngày đêm đi theo bên cạnh Mặc Ngưng Sơ kia.
"Lúc này mới ngoan." Mặc Ngưng Sơ thật nhanh thò tay vào tìm, trong lúc không chú ý tới, Phượng Minh bởi vì va va chạm chạm mà sưng đỏ môi, tốt bụng khuyên giải nói: "..... Không cần kịch liệt như vậy, từ từ truyền khí là tốt rồi."
Phượng Minh thật tức chết a thật tức chết!
Nhưng nhìn bộ dáng nàng thật sự nghiêm túc, dường như hắn có chút hiểu tại sao Du Tử Tu lại chung tình với nàng như vậy. Vì một Ảnh Vệ mà chủ nhân liều mạng, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua.
Mắt thấy bị một tên yêu quái nam không ra nam nữa không ra nữ ép khô hô hấp, Mặc Ngưng Sơ cũng rốt cuộc thuận lợi mở được xích sắt cùm tứ chi của Thu Nguyệt. Chuyện thứ nhất sau khi Thu Nguyệt khôi phục tự do cũng là hung hăng đẩy hắn ra, lại một tay ôm lấy Mặc Ngưng Sơ, vọt ra khỏi mặt nước.
Vì vậy, Phượng Minh liền bị ném bỏ trong nước: "....." (công dụng của bình oxi đến đây là hết )
..... Ừng ực ừng ực ừng ực.
.....
.....
Trong thủy lao.
Vẫn vô cùng u ám như trước, mà mực nước càng ngày càng tăng lên chứng tỏ bọn hắn đã không thể lưu lại đây lâu hơn. Nhưng lúc này tùy tiện đi ra ngoài tất nhiên sẽ đưa tới thủ vệ canh gác. Mặc Ngưng Sơ thò đầu ra nhìn bên ngoài Thiết Môn, đèn đuốc ở cửa sáng rực, Thiết Giáp trắng như tuyết, mới vừa rồi một mình mình ra vào không có vấn đề, giờ phải mang theo hai người nên cũng có chút phiền toái.
"Tại sao muốn cứu hắn?" Thu Nguyệt đối với gánh nặng vác trên lưng thật sự là rất bất mãn.
"Dù gì các ngươi cũng có quan hệ hôn nhau....."
"....."
"Đừng trừng ta, trừng ta cũng không thể thay đổi rằng chủ nhân của ngươi đã vô cùng anh dũng lại một lần nữa cứu ngươi trong lúc thực sự nguy nan." Mặc Ngưng Sơ hết sức trấn định nói: "Hơn nữa, ngươi không cảm thấy hắn không giống như Ảnh Vệ sao?"
"Ảnh Vệ không có sợ chết như vậy." Thu Nguyệt hừ lạnh, cũng không quản người trên lưng lúng túng đến cứng ngắc, nếu không phải nàng ra lệnh, hắn nhất định ném y đi thật xa.