Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 207: Nói điểu kiện (7)




Mặc Ngưng Sơ mím môi từ chối cho ý kiến, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nhiều người như vậy, ngươi nắm chắc mấy phần sẽ tránh được bọn họ?"

"Nếu trước tiên liền giết hắn thì mười phần thành." Thu Nguyệt ngạo mạn nói.

"Hắn tạm thời không thể chết." Mặc Ngưng Sơ chọc chọc cái nam nhân giả bộ bất tỉnh: "Ở trước đó, hắn còn có vô số tác dụng."

Thu Nguyệt nghe vậy, lạnh lùng hừ một tiếng.

Đối với việc Phượng Minh truyền khí cho hắn, hắn chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn. Nếu không phải chủ nhân ra lệnh không cách nào chống cự, hắn nhất định xé rách cái miệng của y!!

Dưới nến đỏ, dung nhan của Thu Nguyệt không được che khuất càng yêu nghiệt hơn, y hệt hình dáng của nữ tử lại mang theo chút dương cương của nam tử, động tác thô lỗ cộng thêm thân hình cao gầy, rõ ràng đối lập nhau, nhưng có khí tức trung tính mê người.

Lần đầu tiên nhìn thấy, nàng liền cho rằng hắn là nữ tử, mới lấy tên Thu Nguyệt.

Chỉ là cho tới bây giờ hắn đều cho rằng mình còn cường tráng, hung hãn hơn so với nam nhân. Cho nên, tâm lý cùng sinh lý rõ ràng đối lập, lại càng khó bề phân biệt hơn.

"Thu Nguyệt, dáng dấp của ngươi rất đẹp mắt, nhưng rất cô đơn." Mặc Ngưng Sơ cười cười: "Tiểu Mỹ đã có Thường Tự rồi, không bằng ta lừa gạt đưa Phượng Miên cho ngươi làm bạn?"

Thu Nguyệt lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

"Là Phượng Minh!!!!" Phượng Minh không thể nhịn được nữa, bởi vì dược hiệu còn chưa hết tác dụng, cả người hắn vô lực, nếu không hắn mới không để cho người này vác trên lưng: "Ta há là người ngươi muốn đưa thì sẽ đưa hay sao? Muốn chém muốn giết tùy ý, ta sẽ không để các ngươi lợi dụng đâu!!"

"Cũng lợi dụng rất nhiều lần rồi, Phượng Miên." Mặc Ngưng Sơ rất chân thành nói, rất có dáng vẻ của Lão Bằng Hữu, giới hạn của địch nhân với mình cứ mông lung như vậy, làm Phượng Minh nghe thật là muốn khóc.

"Mới vừa rồi ta moi ra thông tin từ trong miệng thị vệ kia, nơi này là ngoại thành phía tây của đế đô, là ngọn núi phía sau Tự Miếu của hoàng thất, mà dọc theo vách đá nơi đây, dù là đến Tự Miếu, vẫn cần thông qua mật đạo mới có thể tới tòa viện, bốn phương đều có rừng rậm che chở, khó trách khó phát hiện như thế." Mặc Ngưng Sơ trầm giọng nói: "Chỉ là, Nạp Lan Ngôn rất cẩn thận, các viện nơi này đều tách rời nhau, do những người khác nhau thủ hộ, thị vệ vừa rồi vẫn là thủ vệ ở thủy lao này, đối với chuyện lớn bên ngoài không biết chút nào, cho nên ta không có cách nào hỏi được tình trạng của Triệu Mộc, Trần Vấn."

Sắc mặt Phượng Minh dần dần trầm xuống, những thứ này đều là chuyện cơ mật, hắn có chút nghĩ không ra, tiểu cô nương này đến tột cùng dùng yêu pháp gì, không chỉ có có thể đi ra đi vào ở nơi được thủ vệ nghiêm cẩn này, còn có thể dò thăm rõ ràng nhiều tình báo quan trọng như vậy.

Bề ngoài nàng ngây thơ nhưng bộ mặt thật quả thật làm người khác kinh hãi.

"Trước khi ta tham dự yến tiệc này, cũng đã an bài một nhóm Ảnh Vệ đợi lệnh. Nếu trong hai thời thần (hình như là 2 tiếng thì phải) mà ta chưa trở về thì sẽ tự phát tìm. Thái Khanh phủ lưu lại chứng cớ tài vụ hẳn là ở trong mật đạo ở Phủ Thượng Thư, mà người mai phục tại Thái Khanh phủ bắt chúng ta đi rồi thì hầu như tất cả đều đã bỏ chạy. Sau đó đội ngũ phe ta đến thì rất dễ dàng tìm được mật đạo, ta muốn tìm ra cái gì đó." Mặc Ngưng Sơ cẩn thận thăm dò tỉ mỉ nhớ lại: "Mà khi bị bắt tới, dọc đường ta cũng để lại ấn ký huỳnh quang phấn. Tính đến lúc này thì viện quân của chúng ta hẳn đã bao vây nơi này mới đúng."

Thu Nguyệt cũng mới hiểu rõ tại sao Mặc Ngưng Sơ ra hiệu "không cần lo lắng", thì ra nàng đã an bài chu đáo, chỉ cần bảo vệ tính mệnh, xác thực không có gì phải lo lắng.

"Lại theo như lời Hải Đường nói lúc trước, Du Tử Tu hẳn là đang gặp gỡ sứ giả các nước mông muội (ý chỉ lạc hậu, các nước kém phát triển hơn Xuyên Hạ) tiếp giáp Xuyên Hạ, Trọng Thiên, Ô Siếp. Mà gần đây sứ giả các nước này ra vào thường xuyên nhưng số lần vào triều bái kiến bệ hạ lại hết sức ít ỏi, dị động rõ ràng như thế, đoán chừng là lần này quyết tâm muốn hiệp trợ Nạp Lan Ngôn mưu đồ soán vị. Mà Du Tử Tu chỉ là một danh hiệu, thân phận của hắn hẳn là Thất hoàng tử của Xuyên Hạ hoàng triều, là người Tiên hoàng chỉ định trong di chiếu, trở thành Đế Vương bù nhìn đời sau. Hiện giờ bọn họ vẫn ở tại đế đô, mà không đi đến chỗ an toàn ở những nơi xa xôi. Ngay dưới mắt Lân như vậy, hẳn là vì muốn lung lạc sứ giả dễ dàng, cùng với cố kỵ trong cung còn có Lưu Thái hậu, cùng con tin hết sức quan trọng với Lân, nên bọn họ không dám đi quá xa."

Thu Nguyệt nghe mà trợn mắt há mồm: "Thật sao?"

"Thật ra thì, tất cả vừa nãy cũng chỉ là ta phỏng đoán." Mặc Ngưng Sơ cười cười: "Nhưng hiện tại đã xác nhận, đều là thật."

"....."

Mặc Ngưng Sơ nhìn về phía Phượng Minh: "Lúc ta phân tích vẫn luôn chú ý thái độ của hắn. Ta nói càng nhiều, chân mày hắn càng nhăn, sắc mặt càng âm trầm, hắn là người bên cạnh Du Tử Tu, tất nhiên cũng biết rõ một chút."

Phượng Minh sửng sốt, vẻ mặt chậm rãi dãn ra, không như lúc ban đầu nữa.

Nhưng mà đã muộn.

"Phượng Miên!! Ngươi thật là một người dễ dàng bị nhìn thấu a!!" Mặc Ngưng Sơ cảm thán.

Phượng Minh hoảng hốt, cần cổ truyền đến một hồi đau nhói, cặp mắt tối sầm, thật sự hôn mê bất tỉnh.

Mặc Ngưng Sơ thu hồi ngân châm, bỏ vào trong ống trúc nhỏ: "Hôm nay khổ cực tìm kiếm Nạp Lan Ngôn cùng hạ cổ độc sư kia đều ở một chỗ, làm sao có thể bỏ qua cho cơ hội tốt một lưới bắt hết này? Nạp Lan Ngôn tự cho là bắt được ta thành con tin, nhưng hắn xem thường ta, tình thế chính là bị nghịch chuyển ở chỗ này." Mặc Ngưng Sơ cười híp mắt: "Bắt giặc phải bắt vua trước, nếu là chuyện này thành, đội quân hèn nhát của thập nhị vương gia kia tự nhiên không phải là đối thủ của bọn ta, mà hai chúng ta trở về đều không cần chịu phạt, nhưng nếu chuyện này không thành...."

Bộ dạng kéo dài ngữ điệu kia làm cho người ta không tự chủ rợn cả tóc gáy, lạnh đến dọa người.

Chuyện này không thành, hai người bọn họ trở về chắc chắn xong đời!!

"Bây giờ xông ra đi, ngươi nắm chắc mấy phần mang theo hắn và ta mà không bị phát hiện?"

Thu Nguyệt rối rắm lệ rơi đầy mặt: "Không có bất cứ vấn đề gì."

Mặc Ngưng Sơ xem trọng mà vỗ vỗ vai hắn: "Nếu như sự việc đã bại lộ, ta sẽ nói ngươi trên đường đưa ta hồi cung gặp phải kẻ địch ngăn chặn, cho nên, xâm nhập trại địch cái gì đó, đều là chúng ta vạn bất đắc dĩ!!"

"....."

"Cao thủ bên cạnh Nạp Lan Ngôn nhiều như mây, chỉ dựa vào sức lực hai ta muốn giết hắn còn là có chút khốn đốn khó khăn, chỉ là rẽ trái vào cái viện thứ ba, bắt lấy công tử Tịch, nói không chừng chúng ta có thể hỏi tin tức về Triệu Mộc, Trần Vấn."

Thu Nguyệt thở dài, nhận mệnh đặt Mặc Ngưng Sơ trên lưng, công lực trên người đã khôi phục  tám phần, dưới chân khẽ động, như một luồng gió vọt đến bức tường thật cao!!

Ngay lúc bọn họ đang lặng yên không tiếng động chạy như bay, thì không chú ý tới, ở nơi ngọn đèn leo lét kia, có một bóng người quỷ dị chậm rãi bước đến từ một căn phòng khác, mang theo dấu vết chém giết, cùng khuôn mặt vô cùng anh tuấn, đôi mắt sắc bén cùng với tia lạnh lẽo, thẳng tắp đi về viện trung tâm.

Mà bọn họ, vừa vặn sai lầm rồi.

_________________