"Oanh Phi" là tên bộ phim truyền hình Giang Nhược vừa đi thử vai.
Đây là sản phẩm của một công ty điện ảnh nhỏ ở Phong Thành. Bình thường đối với những hạng mục nội thành đều cần phải kêu gọi đầu tư của một vài tập đoàn lớn ở Phong Thành.
Cho nên Giang Nhược rất khẳng định Tịch Dư Phong có thể giúp đỡ được cậu trong vấn đề này.
Thật ra việc này như cục đá đè trong lòng Giang Nhược suốt quãng đường về nhà, bây giờ nói ra được rồi tự dưng lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cậu cũng không tự xưng mình thanh cao. Nếu đã lấy chuyện đêm đó ra để giao dịch, sự tôn nghiêm cuối cùng cũng đã bị giẫm đạp dưới chân, vậy tại sao không mặt dày nắm lấy cơ hội đòi cho đủ lợi ích mình muốn?
Nghĩ thông suốt rồi Giang Nhược cũng tự thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo thì kết quả của cuộc giao dịch này như thế nào sẽ do Tịch Dư Phong quyết định. Không cần biết người ta có đồng ý giúp đỡ mình hay không, Giang Nhược cũng đã cố gắng đấu tranh, cậu không còn gì để nuối tiếc.
Tịch Dư Phong im lặng một lúc trước mở miệng nói câu đầu tiên: "Oanh Phi" là của đài Gia Thị quay phải không?"
Giang Nhược thầm nói đúng là tin tức trong cái giới này ở Phong Thành dù lớn dù nhỏ đều được truyền tai nhau. Cậu liền vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, là phim truyền hình đề tài nhiệt huyết tuổi thanh xuân."
Mới vừa lúc này còn giương nanh múa vuốt ăn nói lỗ mãng, nháy mắt liền trở nên biết nghe lời. Cậu dùng đôi mắt rất có hồn và sáng ngời kia chăm chú nhìn người trong xe, giống như sợ chớp mắt một cái thì người ta sẽ chạy đi mất.
Ngón tay gác trên tay vịn gõ gõ, Tịch Dư Phong hỏi: "Tại sao không phải là nam chính?"
Nếu so về phần đất diễn, tất nhiên nam chính là tốt nhất và nhiều nhất, nhưng...
"Tôi thích cách xây dựng nhân vật của nam tuyến hai, tôi muốn diễn vai đó."
Giang Nhược nói: "Ngài nghĩ xem việc này ngài có thể giúp tôi hay không?"
Ngữ khí hơi hống hách thẳng thừng, nhưng Tịch Dư Phong lại nhìn thấy cậu đang bứt rứt không yên.
Đem vận mệnh của bản thân đặt vào tay người khác quyết định, lại phải khó khăn che đậy sự khao khát mạnh mẽ của bản thân.
Dáng vẻ này khiến Tịch Dư Phong cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu đó rồi.
Nhất thời không nhớ ra, cũng không thể để người ta đứng dầm mưa, Tịch Dư Phong nói với người ngoài cửa sổ: "Để tôi cho người đi hỏi, có tin tức lập tức trả lời cậu."
Trời mưa đến nửa đêm mới tạnh, ngày kế tiếp trời quang mây tạnh, Giang Nhược nấu một nồi canh sườn khoai mỡ mang đến bệnh viện cho An Hà. Lúc đưa canh cho An Hà cậu bỗng cảm thấy ngứa mũi, xoay người hắt mơi một lần tận mấy cái liền.
An Hà cầm lấy muỗng tự mình múc canh: "Đã nhắc anh là trời sẽ mưa, nói anh cầm theo dù mà anh không nghe."
Rút khăn giấy ra lau mũi, giọng Giang Nhược nghèn nghẹt nói: "Phiền phức quá, lỡ quên ở đâu không mang về thì lại phải mua cái mới."
"Vậy anh mua dù để trong nhà cho đẹp thôi hả?" An Hà thấy khó hiểu.
Giang Nhược hùng hồn giải thích đầy lý lẽ: "Có nhiều thứ, mình có thể để đó mãi không xài đến nhưng nhất định phải sở hữu nó mới được."
An Hà múc một muỗng canh vội vã đưa vào miệng, nóng đến thở ra khói: "Giống như là... giống như ước mơ phải không?"
Nghe An Hà nói ra danh từ lâu lắm cậu không nhắc đến, Giang Nhược ngây người một lúc, đột nhiên cười nói: "Đại khái là như thế đi."
Hiệu quả xử lý công việc của Tịch Dư Phong nhanh hơn cậu tưởng tượng rất nhiều. Khoảng 3 giờ chiều, Giang Nhược nhận được điện thoại của đoàn phim "Oanh Phi", thông báo cậu ngày mai đến tham gia diễn thử lại một lần nữa.
Kết quả này nằm trong sự dự đoán của cậu.
Vừa ngắt điện thoại, Giang Nhược gửi đến số điện thoại của ai đó một đoạn tin nhắn: "Tôi vừa nhận được thông báo của đoàn làm phim, cảm ơn Tịch tổng."
Cậu tự cho rằng tin nhắn của mình đã rất ngắn gọn, lịch sự và chân thành, không hề có chỗ nào để bắt bẻ. Giang Nhược gửi tin nhắn xong liền vứt điện thoại sang một bên, cầm phích đi lấy nước nóng.
Lấy nước xong quay về lại phải đưa An Hà đi kiểm tra tổng quát trước khi phẫu thuật. Lịch phẫu thuật dự kiến là vào tuần sau, chủ nhiệm khoa đích thân làm bác sĩ chính. Giang Nhược có lên mạng tìm hiểu qua, vị bác sĩ này đối với việc điều trị bệnh tim đã có rất nhiều kinh nghiệm, những người đã được chữa khỏi cũng phục hồi rất tốt.
Nhưng cậu vẫn có chút mê tín mà đi coi ngày xem thế nào, thậm chí còn nghiên cứu cả chòm sao vận thể vào tuần sau, xác định đó đúng là ngày hoàng đạo thì Giang Nhược mới yên tâm.
Vì hạng mục cần kiểm tra khá nhiều, bận rộn chạy tới tới lui lui mãi đến tận chiều. Lúc quay về phòng bệnh vừa ngồi xuống thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này là đoàn phim mà lần trước cậu đóng vai tài xế gọi tới. Vị đạo diễn tên Triệu Sâm kia diễn một vở kịch đổi mặt Tứ Xuyên đặc sắc, chỉ cần nghe giọng cũng thấy được đang dốc sức nịnh nọt cậu.
"Chuyện lần trước là do thông tin của đoàn làm phim bị sai, rất rất sai, tất cả chỉ là một sự hiểu lầm."
"Ồ, vậy sao?"
"Là thật. Hôm nay tôi gọi điện thoại tới là để đại diện đoàn phim nói lời xin lỗi với thầy Giang đây, tiện thể mời ngài về đoạn làm phim của chúng tôi để tiếp tục quay phim."
Lần đầu tiên Giang Nhược được người khác gọi là "thầy", mém tí thì không nhịn được cười: "Quay lại làm gì, lại tiếp tục đóng vai lái xe?"
Triệu Sâm vội vàng nói: "Không, không phải. Vai diễn tài xế đó không hề có không gian phát triển, trong phim này còn mấy vai có rất nhiều đất diễn..."
"Không cần đâu." Giang Nhược càng nghe càng thấy lạnh nhạt, cho nên khó khăn lắm mới tỏ vẻ khách sáo mà nói: "Lần trước ông đuổi tôi đi cả đoàn làm phim đều nhìn thấy. Bây giờ tôi quay lại, ông nghĩ xem đoàn phim sẽ nghĩ gì về tôi?"
Không đợi Triệu Sâm trả lời, Giang Nhược nói tiếp: "Hơn nữa, tôi không có thói quen nhai lại. Cho dù là ngọn cỏ đó vừa tươi vừa ngon, hay ngay cả khi thế giới này chỉ còn duy nhất một ngọn cỏ thì tôi cũng sẽ không làm như thế."
Điện thoại vừa ngắt thì Giang Nhược nhìn thấy thông báo có tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại, là của Tịch Dư Phong gửi đến.
Nhấn vào xem, chỉ có mấy chữ ngắn gọn: "Chỉ là quay thử cho đúng quy trình thôi."
Lúc này tâm trạng Giang Nhược cũng chỉ có 4 chữ cực kì ngắn gọn – rất rất không vui.
Mặc dù trong cuộc điện thoại vừa nãy cậu đã rất đắc ý, khiến đối phương không nói lại được gì, nhưng vừa ngắt điện thoại thì cảm giác vui vẻ vì vừa trả được thù đột nhiên biến mất, chỉ còn lại sự hèn hạ và bất lực.
Cậu có cái gì mà có thể đắc ý? Có được cơ hội mà mình khát khao, bị người khác dùng ánh mắt khác thường mà nhìn ngó, không phải là vì có Tịch Dư Phong giúp cậu đi cửa sau sao?
Nói không chừng tin này đã được đồn khắp nơi- nam diễn viên vô danh tiểu tốt Giang Nhược, vì trèo được lên giường của thiếu gia tập đoàn tiếng tăm lừng lẫy ở Phong Thành nên sau này trong sự nghiệp đóng phim liền không sợ không có phim đóng nữa.
Cho dù trước khi mở miệng cầu xin Tịch Dư Phong thì cậu đã có tâm lý chuẩn bị cho những tình huống phát sinh như thế này, nhưng khi chúng thực sự xảy ra, Giang Nhược vẫn là có chút bực bội.
Nhưng dù sao cậu cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, khả năng tự điều chỉnh tâm trạng bản thân cũng không tệ. Cậu lại một lần nữa cầm điện thoại lên, trên mặt không nhìn ra biểu cảm gì.
Cậu trả lời tin nhắn: "Cảm ơn Tịch tổng."
Không biết nói cái gì thì cứ trực tiếp bày tỏ lòng biết ơn là được, chắc chắn sẽ không sai đi đâu.
Đợi một lúc cũng không thấy bên kia trả lời, Giang Nhược tự cho mình quyền vẽ một dấu chấm hết cho câu chuyện này.
Bỏ điện thoại xuống, Giang Nhược thở dài một hơi nhẹ nhõm. Có lẽ vì đã trút bỏ được một gánh nặng ra khỏi người, cậu liền cảm thấy thật thanh thản, đan xen là một cảm giác hơi trống rỗng.
Cũng may thời gian luôn đẩy cậu chạy về phía trước. Giang Nhược lật lật kịch bản, lấy viết khoanh tròn những phần quan trọng, nghiêm túc nghiền ngẫm, rất nhanh đã chìm đắm trong thế giới của nhân vật.
Dưới sự an bài của chủ đầu tư, lần quay thử thứ hai này còn nhanh chóng và thuận lợi hơn lần đầu.
Nhưng vẫn phải làm theo thứ gọi là "hình thức", xếp hàng đợi ở ngoài cửa. Giang Nhược nhìn hàng người xếp phía sau mình, cậu cứ nghĩ rằng bản thân sẽ có một chút cảm giác thương xót những người đó, nhưng thực tế thì hoàn toàn không có.
Lúc cậu bị đối xử bất công cũng không có ai tới an ủi cậu, vậy bây giờ cũng ở tình huống đó nhưng thế cục đã thay đổi, cậu cũng không định cho những người chỉ lướt qua cuộc đời mình sự đồng tình dư thừa.
Nhưng lúc quay thử lại có một chuyện nhỏ xảy ra.
Giang Nhược đóng lại một đoạn của nam thứ tuyến hai, nhân vật tên là Tạ Phương Viên. Lúc này Tạ Phương Viên được động viên nên có suy nghĩ muốn quay lại sân khấu một lần nữa. Những chuyện trong quá khứ hiện ra trong chớp mắt, đan xen với những đoạn độc thoại nội tâm day dứt. Một mình cậu đi trên con đường tăm tối, ánh trăng sáng ngời, xung quanh chỉ còn lại âm thanh của bản thân. Cậu từ từ bước tới, ngẩng đầu nhìn về ánh trăng, trên một mảnh đất không người vắng vẻ, cậu giang tay nhảy một điệu nhảy.
Vốn dĩ ban đầu đoạn này sẽ xem xét về khả năng xử lý biểu cảm và đọc lời thoại, nhưng cuối cùng Giang Nhược cũng không nhịn được mà nhón chân múa một vài động tác ballet cơ bản.
Sau khi hoàn thành đoạn phim, một trong những giám khảo cúi đầu đọc lại lý lịch của cậu và lên tiếng hỏi: "Giang Nhược phải không, cậu có học qua khiêu vũ?"
"Dạ phải." Giang Nhược nói: "Ban đầu tôi học múa dân tộc, sau lại chuyển sang khoa múa hiện đại."
Là một sinh viên trường múa chuyên nghiệp thì điệu múa nào cũng sẽ biết một chút. Họ cũng đã có nền tảng cơ bản, bây giờ dù cần học thêm thì vẫn sẽ học tốt hơn người bình thường.
Đạo diễn nghe vậy gật gật đầu: "Rất tốt."
Giang Nhược nhìn biểu cảm vốn dĩ có chút hoài nghi của ông bây giờ chuyển sang thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ đạo diễn tưởng đây là tai họa từ trên trời rớt xuống, tự dưng khi không lại bị ép nhét người vào đoàn phim. Nhưng bây giờ chính ông cũng không ngờ người này nhìn vậy mà còn có chút nghiệp vụ liên quan đến vai diễn, tất nhiên phải tạ ơn trời đất.
Kết quả lần quay thử thứ hai này được công bố ngay liền sau đó.
Kể từ đó Giang Nhược bắt đầu bận rộn hẳn lên, vừa phải lo cho An Hà phẫu thuật lại vừa phải chuẩn bị để bắt đầu vào đoàn làm phim.
Đoàn làm phim làm việc cũng rất nhanh chóng. Xác định được các diễn viên xong liền ngay lập tức sắp xếp lịch làm việc dày đặc: đọc kịch bản, chụp hình tuyên truyền, ngày cúng khai máy, vân vân mây mây... Vốn dĩ Giang Nhược tưởng rằng trước ngày bắt đầu quay còn những 20 ngày, thời gian này cậu vẫn có thể chăm sóc An Hà đến lúc xuất viện, rốt cuộc lại bị điều đâu đánh đó, chạy lịch trình với đoàn phim. Mỗi ngày cậu đều đi sớm về muộn, gần như không thể gặp được An Hà lúc tỉnh táo.
Chuyện đã hứa không thực hiện được, Giang Nhược cảm thấy tội lỗi, An Hà còn phải khuyên cậu thoải mái tinh thần lên.
"Em nằm viện là chờ để phẫu thuật, không phải gãy tay gãy chân không sinh hoạt được, cũng đâu cần anh ở đây cả ngày với em. Hơn nữa..." An Hà rũ mắt: "Hơn nữa, khó khăn lắm anh mới có được cơ hội này, không thể vì em mà hỏng chuyện. Cứ cho là vì tiền đi, thì cũng phải lấy việc quay hình làm trọng nha."
Về chi phí phẫu thuật, Giang Nhược nói với An Hà là cậu đi vay của một bạn học cũ. An Hà biết Giang Nhược lúc bỏ học ở học viện thì bạn bè gần như xa lánh cậu, nên lúc nghe được cậu mượn tiền bạn học cũ thì mém chút nữa không muốn làm phẫu thuật, nói cậu đi trả tiền lại ngay, đừng để bản thân mang tiếng xấu.
Giang Nhược chỉ còn cách nói là bạn trung học, là mối quan hệ rất tốt.
Cũng không phải Giang Nhược chưa nghĩ tới việc nói dối là cậu mượn tiền của người nhà, nhưng nói như vậy thì mức độ đáng tin cậy khá thấp. Dù sao An Hà cũng biết cả nhà cậu đã sớm chết hết không còn một ai.
Cũng may An Hà dễ bị lừa, Giang Nhược phiên phiến nói qua mấy câu thì chuyện này cũng được cho qua, An Hà không hỏi lại nữa.
Thế là Giang Nhược chạy tới chạy lui giữa đoàn làm phim và bệnh viện. Mấy ngày đọc kịch bản gần đây vừa kết thúc là cậu liền vỗ mông rời đi ngay.
Nhưng hôm nay cậu không đi được. Lúc cậu vừa đóng kịch bản định đứng dậy bỏ đi thì bị đạo diễn Tôn Nghiêu gọi lại: "Tiểu Giang, khoan đi vội."
Thì ra là đoàn làm phim có sắp xếp một buổi liên hoan, ngoại trừ những người đang có mặt ở đây còn mời một vài nhà đầu tư tham gia. . ngôn tình hay
Đạo diễn đã lên tiếng, Giang Nhược không thể không ở lại.
Đi theo xe của đoàn làm phim đến nhà hàng, Giang Nhược lấy điện thoại ra nhắn tin cho An Hà. An Hà rất thông cảm cho tình huống bất đắc dĩ này, còn dặn Giang Nhược thay cậu ăn hết những gì mà bình thường bản thân không thể ăn, tôm cá hay thứ gì quý giá thì đều phải ăn cho bằng hết.
Cái gì An Hà cũng thèm ăn, hoàn toàn không giống với người ngày mai sẽ phải vào phòng phẫu thuật.
Sau khi tới nơi, cậu xuống xe. Lọt vào tầm mắt là bảng hiệu Cẩm Uyển xa hoa đủ màu, Giang Nhược lập tức có dự cảm không được tốt.
Vừa vào trong ngồi xuống, lại nghe thấy ngoài hành lang có tiếng la hét ầm ĩ càng lúc càng gần. Một tiếng hai tiếng "anh" tự dưng lại khiến cậu cảm thấy có chút quen thuộc.
Tiếp theo là chế tác và đạo diễn cũng đứng lên, Giang Nhược nheo mắt, cứng đầu không để bản thân quay lại nhìn ra phía cửa.
Nhưng chuyện gì đến thì cũng phải đến.
Giang Nhược nghe thấy nhà sản xuất đang tự cho mình là biết cách sắp xếp nói: "Hay là Tịch tổng ngài ngồi bên kia đi, ngồi bên cạnh tiểu Giang."
Cũng không nghe thấy âm thanh từ chối, Giang Nhược chỉ cảm thấy một luồng không khí lạnh đang từ từ tiến tới, ngay sau đó ghế bên cạnh mình bị kéo ra, có người ngồi xuống.
Đã là lần thứ ba được ăn tiệc ở Cẩm Uyển nhưng Giang Nhược vẫn chưa có cơ hội thưởng thức đồ ăn mỹ vị ở đây.
Ngồi còn ngồi không yên, bên tai phảng phất nghe được những lời thì thầm về Tịch Dư Phong và cậu.
Chỉ là những thứ liên quan đến cá nhân anh, tài chính của anh, anh đang bao nuôi ai, người ấy trông thế nào,... Đều là những thứ bình thường trong cái giới này, nhưng Giang Nhược vẫn chưa học được cách chung sống hòa bình với những ánh mắt vừa ghen tị vừa khinh thường kia.
Đến gần cuối tiệc, Giang Nhược mượn cớ đi vệ sinh để rời khỏi buổi tiệc. Cậu ngồi trong buồng vệ sinh nhỏ chờ 20 phút, rửa tay mất 3 phút nữa, xem chừng chắc mọi người cũng đều đã ra về, Giang Nhược mới thoải mái bước ra ngoài.
Nhưng lại đụng phải người cậu không muốn gặp nhất.
Lại còn đứng cùng người em trai ăn mặc rất đại ca kia.
Nhìn rõ người mới vừa bước ra ngoài là cậu diễn viên nhỏ ngồi cạnh Tịch Dư Phong trong bàn tiệc ban nãy, Tịch Vọng Trần lưu manh huýt sáo một cái rồi nói: "Anh, tình nhân nhỏ của anh kìa, sao lúc nãy lại nói người ta đã đi rồi?"
Giang Nhược tiến thoái lưỡng nan, đang suy nghĩ không biết nên mặc kệ hai anh em nhà này mà bỏ đi hay ngượng ngùng đến gật đầu chào một tiếng cho lịch sự. Cậu định đưa mắt nhìn về hướng khác nhưng bất thình lình sáu mắt lại chạm nhau, cậu vô thức hít một hơi thật sâu.
Giang Nhược biết cậu không thể bỏ đi được nữa rồi.
Không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của Tịch Dư Phong, cho dù là anh chỉ đứng đó. Trong ánh mắt anh không có sự khẩn cầu hay dịu dàng nào, chỉ bình tĩnh liếc nhìn những người qua đường kia.
Ngữ khí vẫn bình thản như nước: "Tôi không biết cậu ấy còn ở đây."
Kết hợp với những gì đã chứng kiến trước đó, cậu nhanh chóng phân tích tình huống hiện tại một chút. Giang Nhược than thầm trong lòng, nhận mệnh mà bước lên đứng bên cạnh Tịch Dư Phong, thể hiện kỹ năng diễn xuất tốt nhất của mình.
Giang Nhược bày ra nụ cười không chê vào đâu được, nói: "Vốn dĩ em đã định đi rồi, nhưng cuối cùng vẫn là muốn quay lại gặp anh một chút. Dù sao em cũng sắp vào đoàn làm phim rồi, sắp tới khó mà gặp mặt thường xuyên."
Lời này nói ra, không thể không nghi ngờ mối quan hệ của hai người này.
Giang Nhược nhìn khuôn mặt không giấu được niềm vui của Tịch Vọng Trần, giống như một đứa học sinh đang không có cách nào để thay đổi kết quả ở kỳ thi cuối khóa thì đột nhiên nghe được tin tốt rằng toàn bộ học sinh giỏi đều đi trễ, không được tham gia kỳ thi nữa.
"Không ngờ là anh thích đàn ông thật..." Tịch Vọng Trần không nhịn được mà nói. Hắn nhìn trên nhìn dưới dò xét, đáng giá một lượt về Giang Nhược: "Nhưng mà diễn viên gì mà sao trước giờ chưa bao giờ thấy xuất hiện trên tivi nhỉ?"
Lời này có chút đau lòng. Giang Nhược đã lăn lộn ở giới giải trí hơn hai năm nhưng vẫn là một diễn viên không tên không tuổi, tí nữa thì nụ cười giả tạo kia cũng đã bị dập tắt.
Vừa định đang nói gì đó để phản bác lại thì bị Tịch Dư Phong giành trước nói: "Đợi cậu ấy đóng xong bộ phim này thì sẽ thấy thôi."
Nhưng Tịch Vọng Trần lại tiếp tục tạt nước lạnh: "Chắc anh không biết rồi, đối với loại phim nhiệt huyết thanh xuân như thế này, nữ chính lại còn là diễn viên nổi tiếng, anh không nâng nổi nam diễn viên..."
Giang Nhược không muốn nghe thêm nữa, trong lòng nghĩ thầm nếu cậu mà có một thằng em vừa không có mắt nhìn người lại vừa nói chuyện ngang ngược như vậy thì chắc sớm đã cầm gậy đập cho nó một trận để nó không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc nữa mới thôi.
Cậu đang nghĩ ngợi nên không chú ý đến động tác người kế bên. Vai cậu bị ai đó khoác qua ôm lấy, mạnh mẽ quay người đi về hướng khác.
Khoảnh khắc được ôm trọn vào ngực của Tịch Dư Phong, ở khoảng cách gần trong gang tấc có một mùi hương xông thẳng vào khoang mũi, kèm theo đó là mùi thuốc là thoang thoảng.
Khiến cho Giang Nhược cảm nhận được một điều mà bình thường cậu không cảm giác được: Tịch Dư Phong là một thực thể sống.
Giọng nói cũng vì khoảng cách được rút ngắn mà trở nên rất gần, thậm chí cậu còn cảm nhận được lồng ngực phập phồng của anh mỗi lần anh lên tiếng.
Giọng nói trầm thấp rất hay, kể cả có nói những lời lưu manh hay vô vị thì cũng đều rất êm tai, rất dễ nghe.
"Vậy đóng thêm một vài bộ nữa, tôi sẽ khiến cậu ấy nổi tiếng." Tịch Dư Phong nói.
Giang Nhược: "Cái này là anh nói đó nha."