Tin Đồn

Chương 9: Năng lực yêu thương




So với lời đồn rần rần bên ngoài, ngược lại đương sự là Giang Nhược lại không có phản ứng gì, giống như việc đó không hề liên quan đến mình.

Tin đồn thật giả lẫn lộn, cũng không phải chuyện hay ho gì, vốn dĩ là chuyện không thể công khai bác bỏ. Huống hồ chuyện này cũng không gây nên tổn thất gì cụ thể, mặc kệ bọn họ sau lưng nói khó nghe như thế nào, cũng không thể đuổi một diễn viên đang hết sức nỗ lực và cũng không có sai sót gì trong công việc ra khỏi đoàn.

Một ngày quay phim kết thúc, bị Đường Gia Niệm gọi đến phòng nghỉ ngơi, Giang Nhược còn tưởng cô có gì ăn ngon chia cho mình, còn làm ra vẻ bí mật.

Đường Gia Niệm vội vã nói: "Ê mà, người ta đồn anh thành cái dạng người như vậy, anh còn có tâm trạng để ăn?"

Giang Nhược ngồi ở ghế sô pha, lấy một túi hạt điều trên bàn định bóc ra ăn: "Không ăn thì phải làm sao, anh cũng không thể đi bịt miệng bọn họ lại được."

Đường Gia Niệm đi tới đi lui trong phòng nghỉ hai ba vòng, giậm chân nói: "Đều là tại em."

Nói một lúc mắt liền đỏ lên như muốn khóc.

Giang Nhược hoang mang không buồn ăn nữa, vội vàng kéo cô ngồi lên ghế đưa khăn giấy tới: "Đừng khóc nữa, nếp nhăn xuất hiện rồi kia. Haiz, em quên là ngày mai còn có mấy cảnh khóc hả, bây giờ khóc hết nước mắt tới ngày mai phải làm sao đây?"

Đường Gia Niệm nghe xong không biết nên khóc hay nên cười, nhận lấy khăn giấy lau nhẹ lên khóe mắt nói: "Có ai dỗ dành người khác như anh hay không hả?"

Giang Nhược nhìn thấy cô bình tĩnh lại, cười nói: "Có tác dụng là được."

Sau khi tâm trạng ổn định hơn, Đường Gia Niệm nói cho cậu biết lý do tại sao gần đây cô cứ thích sang tổ B chơi.

Thì ra cô đang nói chuyện yêu đương với người đóng vai nam phụ tuyến ba, tên là Tô Dịch.

Đường Gia Niệm vừa mới nổi, còn đối phương là thần tượng vừa ra mắt, bắt đầu dấn thân vào con đường đóng phim, cũng là lúc sự nghiệp đang trên đà phát triển cho nên cũng không định công khai chuyện này. Đến quản lý hai bên cũng không biết, cho nên cũng không quá tránh né nhau, vậy mà hai người lại tình cờ ở chung một đoàn phim.

"Cho nên..." Giang Nhược đột nhiên cảm thấy hiểu rõ mọi chuyện: "Cô thân thiết với tôi chỉ là để phân tán lực chú ý của mọi người, hoặc có thể nói, hai người đang lấy tôi làm bia đỡ đạn đúng không?"

Đường Gia Niệm vội vàng khoát tay: "Cũng không phải hoàn toàn... lúc đầu đúng là em nghĩ như vậy thiệt, nhưng sau đó thấy anh cũng là người tốt, nên..."

Tự dưng lại được phát thẻ người tốt, Giang Nhược giơ hai tay lên đầu hàng: "Nhưng mà nói trước, tôi không có ý định bắt cặp gì để nổi tiếng, chắc 'bà' cũng nghe nói tôi thích con trai mà phải không?"

"Em biết, tất nhiên là em biết chứ." Đường Gia Niệm sợ bị hiểu lầm, vội vàng nói: "Là em muốn làm bạn với anh. Dù sao anh cũng là người tốt. Hơn nữa, lúc ấy em cãi nhau với Tô Dịch, không muốn nhìn thấy mặt anh ấy."

Nghe xong nguyên căn vấn đề, đến lượt Giang Nhược không biết nên cười hay nên khóc, hóa ra cậu không chỉ là tấm bia đỡ đạn, mà lúc quan trọng còn là nơi tránh mưa tránh gió cho con gái nhà người ta.

Đường Gia Niệm nói xong không quên cảnh cáo Giang Nhược: "Chuyện này anh không được nói ra ngoài đó."

Bị ép nghe toàn bộ tin tức bát quái, Giang Nhược chỉ nhắc nhở cô: "Nếu lo lắng thì đừng có kể cho người khác nghe."

Đường Gia Niệm sững sờ, cúi đầu nghẹn ngào nói: "Tại em cũng không biết nói với ai, em cảm thấy chỉ có thể tin tưởng anh."

Nghĩ đến người trước mặt chỉ mới tròn 19 tuổi, từ nhỏ đã được ba mẹ đặt trong lòng bàn tay mà cưng chiều nuôi lớn. Từ lúc bước chân vào giới giải trí đến giờ cũng chưa phải chịu khổ qua, cuối cùng Giang Nhược chỉ biết thở dài, lại một lần nữa đảm nhận vai trò "anh trai mưa".

"Được rồi, tôi đảm bảo với bà, chuyện này chắc chắn tôi sẽ không nói với ai, nếu không sau này tôi diễn vai nào flop vai đó."

"Nhưng mà sắp tới cho dù hai người không muốn công khai chuyện yêu đương, muốn phân tán lực chú ý của công chúng, thật ra cũng không cần thiết phải làm đến mức này, ngược lại còn gây sự chú ý với người khác."

"Đã nghe câu giấu đầu lòi đuôi chưa? Em hòa đồng như vậy, mối quan hệ với ai trong đoàn phim đều rất tốt. Hiện tại mọi người chỉ nhìn thấy chúng ta thân với nhau, đợi thêm một thời gian nữa mọi người sẽ phát hiện ai em cũng thích nhưng lại không thân với Tô Dịch, khi đó mọi người sẽ quay qua phỏng đoán mối quan hệ của hai người."

Nghe Giang Nhược nhắc nhở, Đường Gia Niệm có tật giật mình: "Em, em không có nghĩ nhiều như vậy."

"Người ngoài cuộc tỉnh táo." Giang Nhược nói: "Có một vài chuyện, càng liên quan đến bản thân lại càng khó tự phát giác ra vấn đề."

Đường Gia Niệm như học được một bài học.

Chuyện đã nói đến mức này, hai người nói rõ vẫn tiếp tục làm bạn như cũ, chỉ là không cần cố ý thân cận để che đậy hay chọc tức ai đó nữa.

Đường Gia Niệm còn mạnh miệng không thừa nhận: "Em mà thèm cố ý chọc giận anh ta?"

Giang Nhược cười: "Rồi, rồi, là em bị hấp dẫn vì tính cách của anh được chưa?"

Từ phòng nghỉ tiện tay lấy mấy túi chân vịt, Giang Nhược sợ phiền phức nên từ chối lời mời ăn tối của Đường Gia Niệm, định về khách sạn ăn đại gói mì cho qua bữa tối.

Vừa đi đến cửa, như chợt nhớ đến cái gì đó, xoay người quay lại nói: "Còn nữa..."

Đường Gia Niệm đang nhìn điện thoại cười đến hạnh phúc, ngẩng mặt lên nói: "Cái gì cơ?"

Nhìn thấy người ta đang đắm chìm trong hạnh phúc tình yêu đẹp đẽ, một vài lời dặn dò hơi vượt thân phận lại khó nói ra.

Cũng không có lập trường để nói.

"Cũng không có gì." cho nên Giang Nhược nắm tay đút vào túi áo: "Anh đi trước, em nghỉ ngơi sớm, đừng quên ngày mai còn có cảnh quay đó."

Trường phim cách khách sạn của đoàn không xa, khó khăn lắm Giang Nhược mới được nhàn rỗi, tản bộ từ từ đi về.

Trên đường về cậu gọi điện thoại cho An Hà, xác nhận An Hà đã xuất viện, về tới nhà. Mấy báo cáo sức khỏe gần đây cũng thể hiện tình trạng phục hồi tốt, nhưng cậu vẫn cảnh cáo: "Ở nhà nghỉ ngơi thêm một tuần nữa mới được đi làm, nghe rõ chưa?"

An Hà lẩm bẩm: "Nhưng em rảnh quá nên chán quá nè."

"Vậy đi ra tưới nước cho đám cây của tao ngoài ban công đi."

"Qua một mùa đông rồi, còn sống không đó?"

"Không biết, mày ra đó xem thử xem."

Sau một đợt thanh âm của tiếng bước chân di chuyển, An Hà kinh ngạc nói qua điện thoại: "Hình như vẫn còn sống, để em đi tưới cây."

Dường như nhìn thấy được dáng vẻ nhướng mày vui mừng của An Hà, Giang Nhược không nhịn được bật cười: "Tưới ít ít thôi, thà bị khô còn hơn để nó úng chết."

"Em biết rồi mà."

Lúc tưới nước An Hà cũng không ngắt điện thoại, hai người hàn huyên thêm vài chuyện.

"Hôm nay ở bệnh viện em gặp một người." Bên kia điện thoại rào rào tiếng nước chảy, An Hà đang đổ nước vào bình tưới lại nói tiếp: "Cảm thấy rất quen."

Giang Nhược hỏi: "Trai hả?"

"Ừa."

"Trai đẹp?"

"... Ừa!"

"Tao cảnh cáo mày đó, đừng có gặp ai cũng nhận anh trai." Giang Nhược nhắc nhở: "Không phải ai cũng giống như tao, cẩn thận lại giống như lần trước..."

"Em biết rồi mà." An Hà sợ cậu lại càm ràm: "Chỉ là cảm giác hình như đã gặp ở đâu rồi, nên em nhìn anh ấy mấy lần, anh ấy cũng nhìn em."

"Cũng may hai người không phải gặp nhau ở quán bar." Giang Nhược đúng là cảm thấy may mắn thật: "Nếu không sau đó chắc chắn hai người sẽ gặp nhau lần nữa ở trên giường."

"Cho dù em có muốn, thì sức khỏe hiện tại cũng không cho phép mà."

"... Mày còn định muốn!?"

An Hà cười ra tiếng: "Tận hưởng lạc thú trước mắt thôi mà. Em không giống anh nha, có một gương mặt hại nước hại dân như vậy, lại sống như hành tăng tu luyện khổ sở."

Bất thình lình bị chế giễu thiếu thốn kinh nghiệm tình dục, Giang Nhược cảm thấy không phục: "Làm sao mày biết được tao chưa... chưa... cái đó?"

An Hà hỏi: "Chưa cái nào cơ?"

Giang Nhươc đang định đem chuyện trải qua một đêm xuân với người nào kia kể ra ngoài, mượn cơ hội này thay đổi hình ảnh thành một thanh niên trải sự đời, nhưng lại ngại công chúng, cậu cũng không tìm được cụm từ miêu tả nào thích hợp.

Chưa lên giường với ai?

Không được!

Chưa bị đ**?

Quá lộ liễu!!

Chưa làm tình bao giờ?

Khác gì hai cái trên đâu!!!

Chưa được tiếp xúc qua với thứ gọi là tình yêu?

Má, nổi hết da gà!!!!

Phía đầu điện thoại bên kia, An Hà tiếp tục hỏi: "Chưa cái gì, anh nói đi chứ anh?"

Giang Nhược tức đến trợn mắt, hoặc là không nói, hoặc là nói đến cùng: "Tao không phải là thầy tu."

An Hà ngạc nhiên: "Ai đè anh rồi?"

Giang Nhược cảm giác lỗ tai bắt đầu nóng lên, đến bản thân còn không ngờ tới mình lại đơn thuần như thế.

"Thì... thì là đàn ông."

"Đàn ông như thế nào?"

"Có hai con mắt, hai cái tai, một cái mũi và một cái miệng."

"Dưới lầu mới có một con mèo hoang đi ngang qua."

"Thì làm sao?"

"Y hệt như anh diễn tả."

Giang Nhược cười ha ha: "Anh ấy không thể là mèo hoang, cùng lắm thì cũng phải là mèo Ba Tư."

Tự phụ, cao ngạo, lạnh lùng

Khó khăn lắm mới ôm được con mèo này thì nó cũng hờ hững không quan tâm, trong lúc không để ý cũng sẽ luồn khỏi người mình mà đi ra ngoài.

Càng nghĩ càng thấy sự so sánh này thật chuẩn xác, trên đường về khách sạn Giang Nhược vui vẻ vừa đi vừa ngâm nga một bài hát. Lúc đến khách sạn còn tranh thủ lúc không có ai làm mấy động tác múa ballet đá chân đơn giản, sau đó chụm chân búng người lên cao.

Bước nhảy hơi xa, lúc tiếp đất mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc xe đen đậu phía trước cách đó không xa.

Chiến xe này nhìn hơi quen quen.

Người đứng bên cạnh xe mặc quần tây đen áo sơ mi, cảm giác rất đơn độc, khoác thêm một chiếc áo khoác dài, một tay đút túi áo, tay còn lại kẹp điếu thuốc, điểm lửa đỏ sáng rực trong bầu không khí mờ mịt thiếu ánh sáng.

Sửng sốt một lúc, Giang Nhược mới tiếp tục hành trình của mình, bước chân về phía trước.

Vừa đi vừa nghĩ: không phải chứ, nhanh như vậy đã đến đòi nợ.

Không đúng, chắc chắn là đến tìm Chu Hân Dao, người anh ta tìm không phải ở đoàn làm phim kế bên sao.

Vậy là an tâm rồi. Giang Nhược dời ánh mắt về hướng khác, giả vờ tập trung thưởng thức phong cảnh chạng vạng về đêm.

Nhưng lúc vừa đặt chân lên bậc tam cấp của khách sạn, thì có tiếng còi xe vang lên.

"Cậu Giang!" Bác Lưu trong xe vươn ra ngoài hô to: "Ở đây nè."

Bị gọi đích danh khiến Giang Nhược không thể không quay người, trước tiên là cười với bác Lưu một cái, sau đó mới nhìn sang Tịch Dư Phong, cố gắng diễn thật tự nhiên nhưng vẫn nhìn ra cậu đang cố ý: "Sao tình cờ vậy Tịch tổng, ngài cũng đến chơi sao?"

Vậy là không được ăn mỳ rồi.

Không lâu sau đó, đạo diễn tổ tuyển vai lâu ngày không thấy xuất hiện ở đoàn phim đột nhiên hùng hổ chạy đến, còn dắt theo một nhóm người nhà sản xuất, biên kịch, đạo diễn hình ảnh. Còn nghe nói tổng đạo diễn cũng đang trên đường đến, vì kẹt xe nên tới hơi chậm.

Về việc này Tịch Dư Phong bày tỏ: "Mọi người cứ bận việc của mình, tôi chỉ tùy tiện đến tham quan thôi."

Tất nhiên là không thể tùy tiện, dưới sự chỉ đạo của đạo diễn Châu, dẫn đoàn đi tham quan một vòng trường quay.

Đến tổ B, đạo diễn hình ảnh hướng đến sân khấu nhỏ ở phòng tập nói: "Hôm này thầy Giang đã múa ở sân khấu nhỏ đó, ánh sáng chiếu vào, hiệu quả hình ảnh đó chỉ một chữ: Tuyệt."

Đạo diễn Châu liên tục nháy mắt: "Còn không đem đoạn quay đó ra đây, để Tịch tổng xem qua."

Đột nhiên lại được thăng cấp làm thầy, Giang Nhược giật mình, vội vã ngăn lại: "Thôi đừng, có gì hay mà xem."

Đạo diễn Châu ra dáng xin chỉ thỉ cấp trên: "Tịch tổng thấy chúng ta đi ăn cơm trước, hay là..."

Từ đầu đến cuối, Tịch Dư Phong không có nói gì về sự sắp xếp của đoàn phim, tất nhiên lúc này cũng thế.

Anh nhìn Giang Nhược, hỏi: "Đói rồi sao?"

Đầu óc Giang Nhược trống rỗng, một lúc sau mới vô thức 'ừ' một tiếng.

Nhận được câu trả lời, Tịch Dư Phong như truyền lại tin này đến mọi người: "Vậy chúng ta đi ăn cơm trước."

Đợi đến ngồi vào bàn, khôi phục thần trí, Giang Nhược mới giật mình hiểu được, hành động lần này của Tịch Dư Phong là công khai chống đỡ cho cậu.

Nguyên nhân thì không cần phải nói cũng biết. Lần trước cậu đã giúp Tịch Dư Phong, lúc này tình thế thay đổi, anh thuận tay giúp ngược lại cậu.

Dù sao có qua có lại như vậy, cũng phù hợp với quy trình trong giao dịch.

Cũng không phải cậu chưa nghĩ tới khả năng xảy ra chuyện này, nhưng lúc trên bàn tiệc, đạo diễn Châu hỏi sao hôm nay Tịch tổng lại có thời gian rảnh, anh liền trả lời đi đánh golf với bạn gần đây nên thuận tiện ghé qua. Suy nghĩ hoang đường trong đầu cậu nháy mắt sụp đổ.

Nhưng không hiểu sao Giang Nhược lại thở phào nhẹ nhõm.

Bữa ăn hôm nay vẫn như trước không có chút mùi vị gì. Đến cuối cùng Giang Nhược còn không nhịn được mà nghi ngờ, Tịch Dư Phong có phải là người có siêu năng lực ngăn cản khả năng thèm ăn của người khác hay không?

Tịch Dư Phong cũng không ăn bao nhiêu, không biết là do thức ăn không hợp khẩu vị hay là anh đã ăn trước đó. Nhưng trong ấn tượng của Giang Nhược, lần trước ở Cẩm Uyển anh ấy cũng ăn rất ít, động tác chậm rãi, rất dễ khiến người khác thấy được sự nho nhã của bản thân.

Lại càng giống mèo Ba Tư.

Ăn cơm xong, Giang Nhược thừa lúc các vị lãnh đạo đang có việc cần thảo luận, tìm lý do đau dạ dày rồi chuồn về.

Vừa về đến phòng khách sạn, cởi phăng giày nhảy một cái nằm thẳng lên giường, sờ sờ túi, chân vịt vẫn còn đây. Xé bao bì, Giang Nhược vồ vập gặm nhấm chân vịt, lúc này mới cảm giác như được sống lại.

Ăn hết một cái rồi lại bóc thêm một cái nữa. Lúc ăn không có việc gì làm, Giang Nhược trở mình lăn lại phía đầu giường đưa tay lấy cuốn kịch bản bên gối, vừa ăn vừa đọc kịch bản.

Ngày mai không những chỉ có cảnh quan trọng của nữ chính, mà nam phụ cũng có.

Là cảnh Tạ Phương Viên té ngã trên sân khấu, bị thương ở chân. Cảnh này phát sinh lúc Tạ gia đang đối mặt với sóng gió, việc xoay vòng dòng vốn công ty của ba mình gặp khó khăn, còn mẹ thì bị tâm thần phải nhập viện. Trong tình trạng hỗn loạn đó, ba cậu không ngừng hối thúc cậu đi bệnh viện kiểm tra, vì dù sao khả năng di truyền của loại bệnh này rất cao.

Cộng thêm việc người con gái mình yêu thầm không tiếp nhận lời tỏ tình, Tạ Phương Viên chịu áp lực từ nhiều phía cùng một lúc nên khi khiêu vũ đã bị mất tập trung, té từ trên sân khấu xuống.

Một lần nữa đọc lại kịch bản, Giang Nhược vẫn không nhịn được thở dài: nam phụ thật thê thảm.

Cho nên tại sao trong những thời khắc quan trọng, tình yêu luôn sẽ trở thành thứ khiến con người sụp đổ, bị ép thành cọng cỏ khô?

Còn không bằng có năng lực FA suốt đời.

Mỗi lần đụng phải những thứ gì xung quanh tình yêu, Giang Nhược luôn có thể tỉnh táo, bất luận là khuyên người khác hay là khuyên bản thân mình.

Nhưng phản ứng sau đó của cậu luôn luôn muốn đối đầu với lý trí. Vừa nghe ngoài cửa có tiếng động, cậu quay đầu nhìn ra thì ánh mắt đã đụng phải hình ảnh Tịch Dư Phong quét thẻ bước vào. Trái tim Giang Nhược vẫn là không có chút tự chủ nào, điên cuồng đập loạn nhịp.

Nhưng mà có thể nói phản ứng này là phản xạ có điều kiện do bị dọa sợ, nghe cũng hợp lý.

Giang Nhược từ trên giường nhảy xuống, trừng mắt lắp bắp nói không rõ: "Anh... anh vào đây kiểu gì?"

Tịch Dư Phong đứng ngoài cửa không nhúc nhích, hiếm thấy lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Nhưng anh cũng bình tĩnh hơn Giang Nhược, anh nhìn thẻ phòng trên tay, lại nhìn người trong phòng liền hiểu rõ.

"Đạo diễn Châu đưa tôi thẻ phòng này." Tịch Dư Phong bình tĩnh tường thuật lại: "Tôi tưởng đây là phòng trống."

Giang Nhược cũng không ngốc, tiêu hóa xong câu nói vừa rồi liền im lặng ngồi xuống.

Mới phát hiện trong lồng ngực mình còn ôm một cái gối, vừa rồi ở tình thế cấp bách tùy tiện vơ lấy làm vũ khí.

Tất nhiên Tịch Dư Phong cũng nhìn thấy cậu có cách phòng ngừa hơi buồn cười này, khóe miệng nhếch nhẹ, lại hỏi cậu về một chuyện khác: "Dạ dày còn đau không?"

Giang Nhược:...

Không nói lại được.

Ở trong phòng toàn mùi ớt ngâm chua cay của chân vịt, Giang Nhược nhanh chóng cử động quai hàm, cuối cùng đem miếng chân vịt nhai dở nuốt xuống.

Sau đó liếm môi một cái, không khí thế mà chỉ nhỏ giọng nói: "Bây giờ... đỡ hơn rồi."