Hết giờ ra chơi, cả lớp nhanh chóng ổn định chỗ ngồi để học tiết học tiếp theo.
Đang học, Khương Tử Kỳ thì thầm với Vĩnh Hi.
"Em... thật sự không nhớ tôi là ai sao?"
Cô thắc mắc. "Anh là ai? Tại sao em phải nhớ anh là ai? Bộ trước kia anh từng gặp em à? Với lại em mới gặp anh lần đầu lúc anh chở Viên Viên tới thôi."
"Thật sự em không nhớ tôi là ai sao?" Anh hỏi lại lần nữa.
"Không. Và không muốn nhớ. Lo tập trung học đi."
Cô quay ngoắc lên để tập trung học. "Anh ta bị điên hay gì mà lại hỏi câu ngớ ngẩn ấy? Nhưng thật sự trông anh ta rất quen mắt ấy chứ." Cô suy nghĩ.
Cuối cùng cũng hết ngày. Vĩnh Hi chào tạm biệt hai người bạn và ra chạm dừng chân để chờ xe buýt.
Mấy chốc xe buýt cũng đến. Vĩnh Hi lên xe và mau chóng tìm một chỗ ngồi thoải mái để ngắm đường phố nhộn nhịp về chiều, đây là một sở thích giản dị của Vĩnh Hi mà chính cô cũng không biết tại sao mình lại thích nó.
Kì lạ thay, con người tên Khương Tử Kỳ đó lại theo sau cô và ngồi kế bên cô.
"Chào, lại gặp em nữa rồi."
"Anh là biến thái à?" Vĩnh Hi nói giọng khá lớn nên mọi người xung quanh nhìn cô và anh rất nhiều.
Anh bịt miệng cô lại. "Em bị điên à? Sao nói lớn thế?"
"Em xin lỗi. Mà sao anh lại lên đây?"
"Tôi đi về chứ gì nữa. Em bị ngốc à?"
"Em tưởng anh phải ở cùng với nhà Viên Viên chứ?"
"Tôi và em ấy không thân đến mức đó. Nói là anh họ vậy thôi chứ chả có quan hệ gần gũi gì." Anh giải thích.
"Ồ, vậy sao? Ngạc nhiên thiệt nha."
"Sao ngạc nhiên bằng tôi được? Em lại chẳng nhớ một chút gì về tôi cả."
"Anh bị sao thế? Em đã bảo là gặp anh lúc anh chở Viên Viên tới nhà em thôi mà. Anh nhây vậy?" Cô thấy bắt đầu hơi bực mình vì câu hỏi của anh cứ lặp đi lặp lại nhiều lần.
"Em nói vậy thì thôi tôi không hỏi thêm nữa. Khi nào em nhớ hãy nói tôi biết."
"Tên điên khùng này làm sao vậy chứ?" Cô suy nghĩ trong bụng.
Vĩnh Hi về nhà chẳng mấy vui vẻ, chỉ tại anh ta phá hoại niềm vui của cô. "Đúng là tên khó ưa, đừng hòng chị đây làm bạn với anh, cái tên Khương Tử Kỳ đáng ghét." Cô chửi ầm ĩ trong phòng. Ba mẹ và giúp việc nghe thấy cũng chẳng mảy may quan tâm đến vì chuyện này quá quen thuộc với họ rồi.
Sáng hôm sau.
Vĩnh Hi cố tình đến sớm để học bài vì hôm nay có bài kiểm tra môn Hoá. Môn này cũng dễ dàng với cô vì cô rất giỏi mấy môn tự nhiên, nhưng vì điểm lần trước khiến cô khá thất vọng nên lần này cô quyết tâm lấy được điểm tuyệt đối để về khoe với anh trai của cô.
Anh trai cô tên Lâm Vĩnh Thần. Anh luôn hết mực yêu chiều cô em gái là Vĩnh Hi, có gì là anh cũng đều cho cô, món gì ngon cũng đều mua về cho cô ăn. Thế nên cô rất yêu quý anh trai của mình.
Cô đang tập trung ôn bài thì tên đáng ghét Tử Kỳ cũng đến. Anh vừa ngồi xuống liền liếc qua bên Vĩnh Hi.
"Đang học bài à?" Anh ghé sát người xem cô đang học môn gì. "À, môn Hoá. Hoá mà cũng phải học sao?"
"Không học bóc c*t mà ăn à?" Cô tức giận.
"Tôi không học mà vẫn điểm tuyệt đối bình thường đấy thôi. Không hiểu gì cứ hỏi tôi, tôi không ngại chỉ cho em đâu." Anh thành thật trả lời.
"Chả cần anh chỉ dạy, em đây tự học được, không cần anh giúp."
Cô mặc kệ anh nói gì thêm. Cô mau chóng quay lại công việc của mình.
Đến giờ kiểm tra.
Cô hì hục làm từng câu một. Liếc nhìn qua cũng toàn mấy câu rất dễ, cô nghĩ làm thoáng cái là xong.
Chuẩn bị qua câu cuối cùng. Con người bên cạnh cô đã đặt bút làm xong bài, cô lén nhìn sang anh liền suy nghĩ. "Sao làm nhanh thế? Chắc làm bừa thôi chứ sao lại nhanh thế được?" Thế là cô nhanh chóng hoàn thành xong bài sớm.
Hết giờ, tất cả đều nộp bài. Tiện thể cô quay sang nhìn anh.
"Nhìn gì thế? Tôi đẹp trai quá hay gì mà nhìn?"
"Xấu như quỉ." Cô ngay tức khắc trả lời. "Em chỉ thắc mắc... sao anh lại làm bài nhanh vậy?"
"Anh từng đoạt giải nhất trong cuộc thi Hoá quốc tế đấy. Mấy bài này nhằm nhò gì?"
"Thật không?" Cô nghi hoặc.
"Không tin thì hỏi Viên Viên đi, nó từng qua nhà tôi thấy cái bằng khen tôi treo trong phòng rồi."
Nghe vậy cô liền vọt đi hỏi Viên Viên.
"Này, có phải cậu từng qua nhà tên Tử Kỳ không?"
"Ờ, từng qua rồi. Cậu hỏi chi thế?" Viên Viên có chút bất ngờ khi thấy cô hỏi vậy.
"Có phải anh ấy từng đoạt giải cuộc thi Hoá quốc tế không? Cậu qua có thấy cái bằng khen anh ấy treo trong phòng không? Trả lời cho tớ biết đi, mau lên." Cô thúc Viên Viên trả lời.
"À, có đó. Không chỉ mỗi giải đó thôi đâu, anh ấy còn đạt được nhiều giải quốc tế lắm, đặc biệt có giải quốc tế về làm robot nữa. Nhưng sao cậu lại quan tâm đến thế?"
"Không có gì. Cảm ơn cậu nhé."
Viên Viên đơ người một chỗ không hiểu chuyện gì đang xảy đến với Vĩnh Hi.
Cô cũng nhanh chóng chạy về chỗ.
"Có thật là anh có giải quốc tế về làm robot không?"
"Viên Viên cũng kể cái này luôn sao?"
"Là có à?" Cô hỏi lại lần nữa cho chắc.
"Ừm."
Cô há hốc mồm. "Anh giỏi vậy sao đi học chi nữa vậy?" Cô thắc mắc hỏi anh.
"Ba mẹ anh bắt đi học nên anh đi thôi."
"Có vậy thôi sao?"
"Ừm, có vậy thôi. Mà em hỏi nhiều thế? Lần trước tôi hỏi em có một câu chỉ là hỏi hơi nhiều lần em đã đưa cái mặt ghét tôi ra rồi."
"Tại khó tin quá thôi."
"Thế có cần anh đây chỉ dạy cho không?"
"Miễn phí thì suy nghĩ?"
"Hẹp hòi thế?"
"Anh tự ra đề nghị mà."
"Chịu em đấy, muốn tốt cho em mà vậy."
"Không thì thôi, em tự học."
"Hay như này, tôi không thu tiền em đâu. Chỉ cần em đưa tôi đi ăn một bữa thật ngon là được."
"Một bữa thôi sao?"
"Chứ sao? Không chịu à?"
"Ai bảo? Ăn thì ăn, cuối tuần này nhé?"
"Cũng được. Địa chỉ tôi gửi em sau."
"Có số điện thoại em không mà đòi gửi?"
"Có rồi. Khỏi cần em phải nhắc."
"Sao anh có được? Là nhỏ Viên Viên cho đúng không?"
"Người tài giỏi có cách làm việc nhanh nhẹn lắm, không rùa bò như em đâu." Anh châm chọc cô.
Cô bực tức quay lên không ngó ngàng gì đến anh nữa. Đúng là tên đáng ghét.
Về nhà. Tắm rửa sạch sẽ cô liền lên giường lướt web. Cô chợt thấy một đoạn phim, cô ấn vào xem thử. Đang xem bỗng cô chợt nhớ ra điều gì đó.
"Thì ra, người đó là anh sao?"