3 tháng trước.
Hôm nay, Vĩnh Hi có hẹn với mấy người bạn. Vì dậy khá muộn nên cô gấp rút sửa soạn thật nhanh và chạy vội đến điểm hẹn. Đang chạy thì cô va phải một anh chàng, vì thế mà cả đồ đạc của cô lần chàng trai ấy đều rớt hết. Cô mau chóng nhặt đồ của anh trước.
"Xin lỗi anh nhé, tôi đang vội quá."
"À không sao. Cũng do tôi không chú ý đến cô để né."
"Cả hai không sao là được rồi."
Nói xong cô liền nhặt đồ của mình rồi phóng cái vèo đi. Còn chàng trai ấy nhìn cô dần khuất xa theo dòng người, anh chàng mỉm cười, anh định quay đi thì vô tình thấy thứ gì đó rớt ở dưới chân anh.
"Lâm Vĩnh Hi? Ra là em ấy tên Vĩnh Hi sao? Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi, Vĩnh Hi của anh."
Quay lại hiện tại.
"Không lẽ anh ấy là... Triệu Nhất Vương sao?" Cô ngẫm nghĩ. "Cuối cùng, người em tìm kiếm bấy lâu, chính là anh. Mối tình đầu của anh."
Cô chợt nhận ra điều gì đó nên liền chạy ra chỗ mà cô từng đụng phải anh, vì cô nghĩ rằng anh cũng sẽ nhận ra cô và đứng đó chờ cô.
1 tiếng, 2 tiếng rồi lại 3 tiếng. Cô đã đứng chờ anh suốt 3 tiếng nhưng lại chẳng thấy anh đâu. Lòng cô hụt hẫng vì không nhận ra anh sớm hơn. Đang buồn rầu vì nó thì có thứ gì đó chạm vào vai cô, cô giật mình xoay người lại.
"Triệu Nhất Vương..."
"Ừm, là anh đây. Cuối cùng em cũng nhớ ra anh rồi sao?"
"Em xin lỗi, bữa giờ em lu bu quá với cũng không để ý nên đến bây giờ mới nhớ đến anh."
"Hên cho em đấy."
"Sao thế ạ?"
"Anh định là hôm nay chờ em nốt bữa cuối rồi anh sẽ không đến đây nữa. May mà hôm nay em đến đây."
"Anh... Thật sự anh đã chờ em suốt 3 tháng qua sao?"
"Đúng rồi. Ngày nào tan làm về anh cũng ghé lại đây chờ em xem em có nhớ lại anh không. Không ngờ em lại phũ phàng đến thế, đến tận bây giờ mới nhớ đến anh."
"Em xin lỗi mà." Cô ngập ngừng. "Ngày mai anh có thời gian không?"
Anh suy nghĩ. "Có đó. Sao thế?"
"Em mời anh một bữa nhé. Coi như là buổi gặp lại sau bao ngày xa cách và cũng để em tạ lỗi vì để anh chờ suốt 3 tháng qua."
"Cũng được."
"Vậy có gì về em nhắn anh địa điểm và giờ giấc nha."
"Ừm."
Vĩnh Hi và Nhất Vương trao đổi thông tin liên lạc rồi ai về nhà nấy vì giờ này cũng đã khá trễ rồi.
Tối hôm đấy cô và anh hàn huyên suốt cả đêm. Có lẽ vì sau lần anh đi du học và cả hai mất liên lạc nên bây giờ có rất nhiều chuyên để nói.
À, nhân tiện nói thêm. Anh hơn cô 8 tuổi. Anh trước đây từng lag gia sư của cô nên cả hai rất thân thiết với nhau. Lúc anh đi du học cô chỉ mới 10 tuổi, vì còn quá bé nên cô không biết gì đến điện thoại thông minh nên cũng chẳng có thông tin liên lạc của anh.
Ngày anh đi, cô khóc rất nhiều, cô buồn vì có thể sau này sẽ không gặp lại được anh nữa. Lúc đó cô rất thích anh, cô còn từng nói với anh sau này sẽ cưới anh làm chồng nữa. Cũng may ông trời thương cô nên bây giờ đã cho cô gặp lại được anh.
Hôm sau, cô đến điểm hẹn thật sớm để có thể ở cùng với anh thật lâu. Cả hai đi chơi rất vui vẻ. Đến tối cả hai người cùng nhau tản bộ ở công viên.
"Công nhận mới không gặp em 6 năm mà em đã lớn như này rồi nhỉ. Chắc giờ cũng có người ở bên cạnh rồi ha."
"Có ai là có ai chứ? Em vẫn độc thân từ lúc mới đẻ đó nha."
"Thế em không thích ai sao?" Anh bất ngờ hỏi cô.
Cô có hơi giật mình nhưng cũng đáp lại ngay sau đó. "C... có chứ. Nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?" Anh thắc mắc.
"Em vẫn đang chờ người đó nhận ra tình cảm của em dành cho anh ấy."
"Ai may mắn được em thích chắc phước 3 đời luôn đó." Anh trêu ghẹo cô.
"Anh chọc em quài."
"Thôi không chọc nữa. Anh dẫn em đi dạo vài vòng rồi về nhé."
"Vâng ạ."
Hôm nay thật đúng là kỉ niệm có quên đối với cô. Cô đã ở cùng anh sao bao năm tháng xa cách.
Cứ thế hai người càng thân thiết hơn. Hôm nào anh rảnh đều sẽ qua nhà dẫn cô đi ăn và đi dạo vài vòng mới về.
Một hôm, cô không biết lấy đâu can đảm mà lén đi bar. Cô uống rượu liên tục đến khi chóng mặt. Có vài thanh niên thấy cô say như vậy liền lại gần giở trò đồi bại với cô. May mắn là có anh xuất hiện kịp thời để cứu cô. Anh đưa cô ra ngoài để cho cô tỉnh rượu rồi tiện thể trách móc cô.
"Mới 16 tuổi mà đã lén đi bar rồi nốc rượu như vậy rồi. Không có anh rồi lỡ em bị gì sao anh sống nổi đây?" Anh vừa quát vừa khóc.
Cô cảm nhận được anh đang khóc nên đưa tay mình lên gương mặt điển trai của anh.
"Em... em chỉ là... hức... muốn mượn rượu... tỏ tình... thôi... hức..."
"Tỏ tình? Em tỏ tình với ai?"
"Ở đây... còn ai... ngoài em với... hức... anh nữa?"
Anh ngơ ra. "Ý em là sao?"
"Anh chẳng... hiểu ý em... gì hết." Cô bực dọc trong người. Rồi cuối cùng lại đặt đôi môi lên đôi môi mỏng mà có phần thơm dịu lên anh.
Anh tròn mắt khi thấy cô hành động như vậy. Nhưng anh lại chẳng có ý chối bỏ mà phối hợp nhịp nhàng với cô. Hôn xong cô liền ngất đi trong lòng anh. Anh đến bất mãn với cô rồi đưa cô về nhà.
Sáng hôm sau.
Vì do nốc rượu hơi nhiều nên bây giờ đầu cô đau như búa bổ. Cô xuống dưới nhà để tìm thứ gì đó ăn cho bớt đau đầu. Vừa xuống cô thấy anh trong nhà mình mà đứng hình. Cô cảm thấy có gì đó sai sai nên nhìn lại xung quanh. Đây không phải nhà của cô, chẳng lẽ cô đang ở...
"Em tỉnh rồi sao? Xuống uống canh giải rượu nè." Anh lên tiếng.
"Đây là đâu vậy anh?"
"Nhà anh." Anh thẳng thắn trả lời.
Cô gục xuống tại chỗ. Cô bắt đầu sợ hãi vì cả đêm qua cô không về nhà. Cô chạy tọt lên phòng kiểm tra điện thoại xem có cuộc gọi nhỡ nào của ba mẹ hay không. Nhưng kì lạ, cô chẳng thấy cuộc gọi nào hết. Cùng lúc anh lên phòng.
"Em không cần phải sợ đâu. Anh nhờ bạn em nói với cô chú em ngủ ở nhà bạn rồi."
Cô ngơ ngác. "Làm sao anh có số bạn em được."
"Bí mật. Sau này em sẽ biết. Bây giờ xuống ăn cho tỉnh bớt rượu trong người liền."
"Vâng... em xuống liền."
Tuy nói vậy thôi chứ cô vẫn ngồi lì trong phòng run sợ. Anh bất lực nên cũng cầm thức ăn lên tận phòng cho cô.
Ăn xong cô phụ anh dọn dẹp, tiện thể hỏi chuyện hôm qua.
"Hôm qua... em có làm gì quá đáng với anh không?"
"Em không nhớ thật à?"
"Em... em..." Cô ngập ngừng.
"Chịu em luôn đấy."
"Em hỏi thật đó. Anh trả lời em đi, đừng làm em sợ." Cô bắt đầu rươm rướm nước mắt.
Anh không nói gì. Anh tiến lại gần cô, cô theo bản năng mà đi lùi lại. Thấy vậy anh càng tiến tới cô nhanh hơn. Cuối cùng, anh đặt đôi môi của mình lên đôi môi của cô. Cô đứng hình trại chỗ.
"Hôm qua em làm như vậy với anh đó. Nhớ chưa."
"Th... thật không?"
"Cần anh hôn nữa cho nhớ không?"
"Không. Em nhớ rồi."
"Thật không?"
"Nhưng sao em lại hôn anh chứ."
"Vậy mà bảo nhớ rồi?" Anh lại hôn cô lần nữa. Cô bất giác đẩy anh ra và vô tình nhớ lại tất cả.
Cô ngước lên nhìn anh. "Hôm qua... em đã tỏ tỉnh với anh sao?"
"Giờ mới chịu nhớ à?"
Cô ngại đỏ cả mặt. Im lặng hồi lâu cô cũng thẳng thắn hỏi anh. "Nếu đã như vậy rồi thì... Triệu Nhất Vương. Em thích anh."
"Em nói thật chứ?"
"Em thích anh là thật. Thích anh 6 năm rồi."
Anh mỉm cười nhìn cô. Rồi lại trao cô nụ hôn thêm lần nữa. Lần này cả hai phối hợp ăn ý với nhau hơn là tối hôm qua.