Tình Đơn Phương Của Tôi

Chương 22




“Phương Anh dậy đi đừng ngủ nữa!” Cậu ngồi dưới sàn lấy tay chọt vào má cô khẽ nói. Cô không phản ứng, cậu lại nói tiếp “ dậy đi chơi thôi nay cuối tuần mà!” Cô lật người lại “ ưm… cho bạn ngủ tý đi mà“. Cậu vẫn lay cô dậy bằng cho được. Quá khó chịu nên cô ngồi dậy nói “ được rồi! dậy rồi mày ra ngoài đi!“. Minh khó hiểu hỏi “ mày đuổi tao à!” Cô nhìn vào mắt Minh nói “ bộ muốn thay đồ dùm bạn hả?” Cậu nghe xong cứng đơ một lúc, cậu đứng dậy đi ra ngoài với vẻ mặt cố gắng bình thường. “ rầm…“.Tai của cậu đỏ hết lên rồi, cậu nghĩ “ nhóc heo này thiệt tình!“. Hồi nãy cô lướt mạng thấy được cách tán tỉnh chàng trai cô thử thôi ai mà có ngờ cậu lại phản ứng như vậy, cô thay áo xong mở cửa phòng, không may làm cậu ngã ra sau, khung cảnh này thật lãng mạn, vừa nãy cậu ngã đè lên cô sợ đầu cô đập xuống sàn nên đã đỡ lấy, cảnh nam thanh đè lên người cô gái đôi mươi khiến ai cũng nghĩ quẩn.

“ Người mày nặng quá đó!”

“ hả…”

“ ra coi!!”

Cậu lật người lại, tay chống lên mặt nhìn cô, cô nhìn cậu hoài nghi nói “ ghê quá mày đi ra coi!” Cậu bật cười thành tiếng.

Cả hai quần quần một hồi, xuống lầu hai đứa chuẩn bị đi chơi, mẹ cô cầm tay cô đưa cho tờ 50k nói “ đi chơi hả! cho tý tìn nè! nhớ về sớm nha!” Cô giơ tay hình ok lên. Cô ra trước nhà đợi Minh. Cậu đi ra ngoài tiến tới chỗ cô ghé xuống hỏi “ giờ mình đi đâu chơi đây?” Cô nhìn qua chỗ khác suy nghĩ điểm đến “ đi quán trà chiều mới mở đi!” Cậu gật đầu ngồi lên xe cậu bảo “ chỉ đường nhá!” Cô ừm một tiếng. Trên đường đi cô mở điện thoai lên lướt tiktok giết thời gian, tính cô lại nhanh chán lướt một hồi thì cô nản quá nên cất điện thoai, áp mặt vào lưng cậu mắt nhìn ven đường “ vù…vù…vù…” tiếng xé gió làm cô buồn ngủ. Nhưng cô sợ mình mà ngủ thì sẽ gật lên gật xuống gây phiền phức cho cậu nên thức để ngắm cảnh trời xanh.

“ Tới chưa mày!”

“ đâu để bạn xem đường!” Cô nhìn qua bên kia đường



“Hình như tới gòi đó! đi lên tý đi!”

“ để đi lên tý nhé!”

Lên được một đoạn cô nói “ đúng gòi nè kiếm chỗ đỗ xe đi!”

“ ừm, đợi tý!”

Cậu chạy vào trong liếc nhìn sơ qua để kiếm bãi đỗ xe, cậu nhìn thấy một chỗ khá nhiều xe là theo lý thuyết thì chỗ đó có thể là bãi đỗ xe. Tính toán chỗ để xe sao cho khi lấy ra dễ dàng nhất, cậu đúng là một người tỉ mỉ, tính toán một hồi cậu quay ra nói với cô” chỗ này chắc ok á! Vô trong thôi!” Cô dơ ngón cái lên tán dương cậu quả là một cậu chàng biết cách quan sát. Cậu đẩy cô vô trong quầy để gọi đồ uống. Hai đứa đứng lựa qua lựa lại thì chốt món cuối hai ly trà đào với một đĩa khoai lang lắc với một bánh gạo cay, gọi món sương sương giờ tới kiếm chỗ ngồi. Cô thích ngắm cảnh nên cậu nhìn trúng bàn hướng ra suối. Ừm thì đúng là chàng trai bao cô mơ ước. Họ đưa cho hai người một cái thẻ có ghi trên đó là thẻ tự phục vụ. Cô nhìn cậu cười giả trân “ Minh à! tý nó mà rung thì lên nhận độ nhé!” Cậu nhìn cô khinh thường nói “ không đấy có lấy thì lấy của tao thôi chứ còn của mày tự đi lấy nhé cưng!” Cô nhìn cậu với thái độ không phục.

“ rừ…rừ…rừ…” Thẻ rung rồi, cậu vẫn là người đi lên lấy đồ xuống bàn cho cô, cô mỉm cười nhìn cậu phục vụ tận nơi cho mình. Cậu nói “ Thưa khách quan, đồ ngài gọi đây ạ!” cô nghe xong bật mood diễn chung “ được đó ta rất hài lòng!” Xong thoại hai người nhìn nhau cười, cậu bảo với cô “ hở tý là tiểu phẩm, lạy luôn ấy!” Cô cười nói “ hehe, vui mà mày không thấy sao?” Minh tiếp lời “ thấy rồi thấy rồi ăn đi” Cô cản cậu lại nói “ đợi tý chụp lại tý khoe với mẹ có gì tý gửi qua cho!” Minh hối “ vậy lẹ lên đói quá nè!“. “ tách…tách…tách…”, “Xong rồi, ăn thôi!” Cô hào hứng nhìn ảnh rồi nói với cậu, cậu giật mình nói “ ăn thôi! ăn thôi!“.

Ăn xong, cô muốn chụp ảnh, hiếm khi đi nơi đẹp như vậy. Được cái cậu chàng là tay chụp hình cũng ra hình với bóng. Chụp được vài bức cô lại chạy tới chỗ cậu nhìn vào điện thoai, ảnh nào cũng xinh nên cô khen tấm tắc, được khen nên cậu phô kĩ năng chụp hình ra chụp cho cô.

Privacy and cookie settings