Tinh Ngự

Chương 400: Bức Tông chấp sự




Trên chủ vị đại sảnh là một vị lão giả sắc mặt trắng bệch như phủ một tầng vôi mờ. Dù trong thời tiết diễm dương cao chiếu thì trên người hắn vẫn quấn một tầng hắc bào dày dặn, ngay cả bàn tay cũng được quấn kín như sợ phải tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.

Đứng bên cạnh hắn là một nam tử gầy gò, xương má nhô cao, hai mắt lõm sâu vào trong. Là người quen thuộc với Mạt Vân Túc sẽ nhận ra người này chính là Bức Tông phó tông chủ ngày xưa Ai Lý Khắc! từ sau khi Từ Kì Phong bị Lăng Phong giết chết ở Vân Mộng Hoang Trạch, Bức Tông bị các phương thế lực hợp lực xâu xé, Ai Lý Khắc liền biến mất không chút dấu vết. Không biết sao lúc này lại xuất hiện ở đây.

Ai Lý Khắc của bây giờ nhìn có vẻ tang thương hơn ngày xưa, trên má phải vẫn còn một vết sẹo dài, xung quanh vết sẹo chi chít những vết thương lỗ chỗ như có thể nhìn thấy rõ phần xương bên trong. Nhìn âm sâm đáng sợ vô cùng.

Hắn nhe răng cười nói:

- Cố môn chủ, chúng ta chỉ muốn Vô Cốt Môn các người qui thuận thôi! Chỉ cần ngươi chịu thua vẫn có thể yên ổn ngồi lại vị trí môn chủ của mình, thậm chí Mạt Vân Túc vẫn do ngươi làm chủ. Ngươi có gì mà không chịu?

Người đang ngồi đương nhiên là Cố Quỳnh, người hắn chi chít vết thương, miệng bê bết máu. Thấy Ai Lý Khắc mời chào, hắn cười thảm:

- Chịu thua? Ha ha ha ha, trong từ điển của Cố Quỳnh ta không có từ này!

Rồi hắn hung hăng nhìn Ai Lý Khắc, thần tình như một con độc lang trong hoang nguyên, dù mệt dù đói nhưng vẫn có thể xé nát kẻ thù!

Không đợi Ai Lý Khắc khuyên bảo thêm, Cố Quỳnh nhổ phì một ngụm bọt máu vào thẳng mặt Ai Lý Khắc:

- Lão tử nếu như nhận lời với ngươi thì sao xứng với các huynh đệ đã khuất? Dùng chiêu số thấp kém này chiêu mộ lão tử ư, cút đi!

- Được lắm, đồ cứng đầu!

Ai Lý Khắc vuốt bọt máu trên mặt, chỉ tay quát:

- Tuyên Hóa, cho môn chủ nếm mùi đau khổ đi!

Lúc trước Ai Lý Khắc bí mật đi Vô Tẫn Hoang Nguyên tìm tông mạch Bức Tông, đã dặn lực lượng tàn dư tiềm phục nên lúc Huyết Sát Vệ gây sóng gió, lực lượng của Bức Tông vẫn được bảo tồn hoàn chỉnh, Tuyên Hóa chính là một tên trong số đó.

Tuyên Hóa "vâng" một tiếng, hằm hè tiến lại gần Cố Quỳnh:

- Cố đại môn chủ, mạo phạm rồi!

- Không được động vào ca ca ta!

Sau lưng, Cố Dao giãy dụa lao tới, chặn đứng trước mặt Cố Quỳnh.

- Hắc hắc, đúng là huynh muội thâm tình. Mỹ nữ như thế này, nếu như khuôn mặt trắng trẻo kia mà nở hoa thì tiếc quá!

Tuyên Hóa rút ra một cái roi dài, quất mạnh về phía Cố Quỳnh.

Cố Quỳnh không thể nhúc nhích, chỉ trơ mắt nhìn Cố Dao chặn trước mình, không khỏi kinh hô:

- Tam muội! Muội tránh ra!

- Dừng lại!

Hắc bào lão giả này giờ vẫn ngồi trên ghế chủ vị chầm chậm lên tiếng.

Mặc dù nghe rõ lời lão giả kia nói nhưng Tuyên Hóa vẫn giả như không nghe thấy cố chấp vung roi.

- Hừ, ngươi coi mệnh lệnh của lão gia ta là gì hả?

Lão giả hừ lạnh một tiếng, một luồng sức mạnh vô hình dũng xuất.

Tuyên Hóa chỉ cảm thấy không gian xung quanh như biến thành bùn nhão, quấn chặt lấy hắn khiến hắn không thể động đậy. Lúc nãy hắn mới nhớ ra lão giả này một mình đánh tan cả một Vô Cốt Môn uy thế bốn phương, không khỏi rống lên kinh hãi:

- Đại nhân tha mạng! Đại nhân! Khụ! Khụ!

Khuôn mặt của hắn bị bóp đến đỏ bừng, gân xanh nổi lên chằng chịt, cơ thể bị nhắc lơ lửng giữa hư không, ra sức giãy dụa nhưng không sao thoát nổi.

- Viên Nhạc đại nhân, hắn chỉ là sơ ý không nghe thấy mệnh lệnh của đại nhân, mong đại nhân khai ân cho hắn một cơ hội lập công!

Ai Lý Khắc thấy vậy đại kinh, vội vàng quỳ xuống cầu khẩn.

- Nể mặt ngươi lão phu tha mạng cho hắn, sau này nếu như còn "sơ ý" như vậy, lão phu sẽ không ngại cho hắn không bao giờ có thể sơ ý được nữa.

Viên Nhạc liếc qua một lượt đám người Ai Lý Khắc, lạnh lùng nói:

- Nhắc nhở người của ngươi đều ghi nhớ mệnh lệnh của ta là tối cao.

- Vâng.

Ai Lý Khắc giật bắn người, không một ai ở đây hiểu rõ sức mạnh của Viên Nhạc bằng hắn. Trên thực tế sau khi đi qua Vân Mông Hoang Trạch và vượt qua vô số khó khăn, dù đã cửu tử nhất sinh nhưng Ai Lý Khắc căn bản vẫn chưa vào được bên trong Vô Tẫn Hoang Nguyên mà chỉ có thể vào được rìa ngoài của vùng đất thần bí này mà thôi. Cuối cùng vẫn phải dừng lại ở thành trấn bên ngoài, dùng những bí pháp liên lạc mà Từ Kì Phong truyền lại để tìm Viên Nhạc chấp sự.

Viên Nhạc chấp sự sau khi nhận được mật lệnh của Bức Tông tông môn liền lập tức cùng hắn quay trở lại Mạt Vân Túc. Trước khi đi, trải qua nhiều hiểm địa cùng với vô số ma thú ngăn cản bên ngoài khiến Ai Lý Khắc mất đúng nửa năm mới thông qua được, nhưng có thêm Viên Nhạc đồng hành, hai người chỉ mất đúng sáu ngày ngắn ngủi!

Sau khi Viên Nhạc phóng xuất khí tức, đám ma thú đó căn bản không dám tiếp cận. Ai Lý Khắc trước đó còn hoài nghi thực lực của hắn bắt đầu tâm phục khẩu phục. Xem ra vị Viên Nhạc chấp sự này đúng là một thánh vực cường giả!

Cũng chỉ có thánh vực mới có uy nhiếp lực đáng sợ đến vậy! Bạn đang đọc chuyện tại Truyện Full

Nghĩ đến đây, Ai Lý Khắc cũng cung thuận cúi đầu, ra hiệu cho Tuyên Hóa:

- Còn không mau cảm ơn chấp sự đại nhân!

Tuyên Hóa thoát chết thở dốc từng hồi, không dám chậm trễ vội vàng quỳ lạy Viên Nhạc. Như sợ Viên Nhạc không vui, Ai Lý Khắc hoang mang cúi đầu giải thích:

- Từ tông chủ chết bởi một thiếu niên tên là Lăng Phong. Sau khi đến nơi này, tên Lăng Phong có quan hệ rất thân thiết với Vô Cốt Môn. Tuyên Hóa cũng vì nghĩ đến đại thù của Từ tông chủ nên mới không khống chế được mình.

Ai Lý Khắc sợ hãi nói ra một tràng dài nhưng rõ ràng Viên Nhạc không hề quan tâm. Đối với hắn một nhân vật nhỏ như Tuyên Hóa là bát tinh hay cửu tinh thì cũng vậy, đều chỉ là con kiến chỉ cần hắn vung tay là chết! Sợ hãi và thù hận của một con kiến cần phải quan tâm sao?

Nếu như nhiệm vụ lần này không phải là dùng năng lực tham sát tình báo của những con kiến này thì Viên Nhạc đã trực tiếp ra tay bóp chết hắn rồi. Nhưng dù như vậy, hắn vẫn ra vẻ không quan tâm, cười lạnh nói:

- Từ tông chủ? Ai Lý Khắc, những lời này ngươi nói trước mặt ta không sao, nếu như nói tùy tiện bên trong tông môn thì e rằng sẽ bị diệt sát ngay lập tức đấy!

- Á!?

Ai Lý Khắc giật mình, không hiểu mình đã nói sai điều gì, tư duy trở nên hỗn loạn triệt để.

- Từ Kì Phong tự thân thực lực chỉ là cửu tinh, trong tông môn ngay cả làm tam cấp chấp sự cũng còn miễn cưỡng! Không ngờ đến đây hắn lại lập môn phái, tự phong tông chủ!

Viên Nhạc hừ lạnh, khinh miệt nói:

- Dù không bị kẻ khác giết, tông môn mà biết được cũng tuyệt đối không cho hắn một kết cục tốt đẹp!

Ai Lý Khắc giật mình, bây giờ mới hiểu tại sao lúc đánh tan Vô Cốt Môn, bọn chúng hùa nhau mời Viên Nhạc lên làm Bức Tông tông chủ liền bị hắn từ chối luôn không chút do dự. Vốn dĩ tưởng hắn đang làm trò, không ngờ phía sau vẫn còn bí mật!

Hắn rùng mình toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ phải lập tức truyền lệnh xuống dưới, bảo đám bộ hạ Bức Tông cũ tuyệt đối không được khởi hống, nếu không bản thân cũng phải chịu vạ lây.

Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Viên Nhạc lộ ra một tia lãnh tiếu, đúng là một đám ếch ngồi đáy giếng! Chỉ là thủ lĩnh một trấn thì địa vị có gì đáng nói? Nếu như không thể khiến tu vi tiến bộ thì một trăm năm sau cũng chỉ là một nắm xương khô, vinh hoa phú quý dùng vào đâu được nữa?

Những lời này nằm ở ân uy tịch sử, Viên Nhạc cũng không muốn làm quá, nói:

- Nhưng Từ Kì Phong ít nhiều cũng là một đệ tử của Bức Tông ta. Hắn bị người khác bắt nạt nếu Bức Tông không biết thì đương nhiên không thể truy cứu, nhưng hôm nay ta đã đến đây rồi, ta sẽ đòi lại công bằng cho các ngươi! Các ngươi nói tên tiểu tử đó là người của Tinh Lam Công Quốc, đợi có thời gian ta sẽ đích thân đến đó!

Ai Lý Khắc nghe vậy đại hỉ. Mặc dù Từ Kì Phong có chút cổ quái nhưng đối xử với thủ hạ cũng không tệ, bọn chúng đều đã được hưởng ân huệ. Sau khi Từ Kì Phong chết trong tay Lăng Phong, Ai Lý Khắc đã cố nghĩ ra trăm phương ngàn kế giúp hắn báo thù.