- Nghi trượng đại nhân, trận chiến đó ta có đứng bên cạnh quan sát, tiểu tử Lăng Phong đó thực lực thực sự mạnh đến đáng sợ!
Tuyên Hóa không nhịn nổi nói:
- Hắn có thể bộc phát ra sức mạnh thánh vực! Hơn nữa Tinh Lam Công Quốc có thánh vực cường giả nổi tiếng nhiều năm tọa trấn, chỉ e…
- Hắc hắc, ngươi đang nghi ngờ khả năng của bổn chấp sự?
Viên Nhạc nói với vẻ không vui.
- Thuộc hạ vạn lần không dám.
Tuyên Hóa thầm tự trách mình lắm lời, chỉ muốn tát ngay cho mình mấy cái.
- Cũng không ngại để các ngươi biết
Ngữ khí Viên Nhạc ít nhiều có vài phần kiêu ngạo:
- Lão phu bây giờ đã là thánh vực đỉnh phong, đối phó với một tên thánh vực tiểu tử dễ như trở bàn tay.
Thánh vực đỉnh phong?
Tuyên Hóa và Ai Lý Khắc quay sang nhìn nhau, mừng rỡ vô cùng.
Huynh muội Cố Quỳnh cũng liếc nhìn nhau, nội tâm nhất thời trầm xuống. Từ sức mạnh tuyệt đối áp đảo mà Viên Nhạc triển hiện, họ đã nhất thời quyết định âm thầm phái người đi Tinh Lam báo tin, hi vọng có thể mời Lăng Phong đến giúp đỡ. Nhưng bây giờ thì họ hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Thánh vực đỉnh phong! Thần Vẫn Đại Lục này có bao nhiêu cường giả như vậy? Lăng Phong mặc dù tuyệt giai nhưng sao có thể đối kháng với một cường giả mạnh như vậy?
Cố Dao nghĩ thầm trong bụng: Huynh tuyệt đối không được đến, tuyệt đối không được.
- Các ngươi không cần ngưỡng mộ, chỉ cần hỗ trợ bổn chấp sự hoàn thành nhiệm vụ lần này, ta đảm bảo các ngươi cũng có hi vọng tấn cấp thánh vực!
Viên Nhạc lộ ra một tia cười mê hoặc. Thấy hai người có vẻ không tin hắn cũng không nổi giận mà ôn tồn giải thích:
- Chắc các ngươi cũng biết chí cấp tinh chương chứ?
Hai người Ai Lý Khắc sợ hãi nhất chấn, chí cấp tinh chương! Nghe nói chỉ cần một miếng tinh chương đó là có thể tạo ra một thánh vực cường giả cô thượng chi bảo, sao lại không biết chứ? Không lẽ bản thân mình cũng may mắn nhận được kì bảo đó?
Viên Nhạc khẳng định lại suy nghĩ của họ:
- Chí cấp tinh chương trong Áo La và cảnh nội đế quốc vô cùng hiếm. Nhưng trong Vô Tẫn Hoang Nguyên chúng ta không được coi là vật vô cùng trân quý! Chỉ cần các ngươi lập đủ công, bổn chấp sự có thể hứa nói với tông chủ ban chí cấp tinh chương, giúp các ngươi tấn thăng thực lực đến thánh vực!
Tấm "chi phiếu khống" này khiến hai người Ai Lý Khắc trở nên vô cùng hưng phấn. Viên Nhạc thầm nghĩ: Nếu như lần này nhiệm vụ có thể hoàn thành thuận lợi thì đừng nói chí cấp tinh chương, ngay cả dẫn linh tinh chương hiếm có thậm chí tinh kĩ tinh chương cũng đều có thể ban hết! Nhưng nhiệm vụ lần này liệu có thể hoàn thành dễ dàng như vậy không?
Cứ nghĩ đến nhiệm vụ Viên Nhạc lại không khỏi cảm thấy lạnh gáy. Tìm tông tích của một linh cấp cường giả? Thật chẳng khác gì tự tìm đến cái chết!
Hắn biết rõ hoàn cảnh bản thân, bản thân thọ mệnh đã một trăm bảy mươi tuổi, chỉ còn cách giới hạn hai trăm năm của thánh vực cường giả ba mươi năm! Nếu như ba mươi năm này hắn không có được kì ngộ tiến nhập ổn định linh cấp thì chỉ có duy nhất một con đường chết.
Vì vậy mặc dù biết nhiệm vụ này lần này hi vọng không nhiều hắn vẫn liều nhận lời, coi như cùng trời đoạt mệnh!
Chính vì có nhiệm vụ tại thân nên Ai Lý Khắc mới thuyết phục Cố Quỳnh chịu thua thu về dưới trướng nhắm lợi dụng mạng lưới tình báo của Vô Cốt Môn triển khai tìm kiếm. Không ngờ Cố Quỳnh hoàn toàn là một tảng đá, vì các huynh đệ thủ hạ của mình mà cố chấp không chịu hàng!
- Chấp sự đại nhân yên tâm.
Ai Lý Khắc thở phì phò xoay người, nhìn chằm chằm vào Cố Quỳnh:
- Ta không tin tên tiểu tử này không chịu phục.
Viên Nhạc khoát tay nhìn vào "con sư tử cái" Cố Dao đang ra sức bảo vệ nãi huynh, ánh mắt lóe lên một tia hỏa diễm kì quái, hắn nói với ngữ khí cổ quái:
- Nghe nói chí thân đối diện với nguy hiểm thường dễ khiến người ta tỉnh táo hơn rất nhiều. Ta nghĩ chúng ta có thể thử. Một nữ nhân, một nữ nhân hấp dẫn, chậc chậc!
Nghe vậy, hai người Ai Lý Khắc liền cười hiểu ý, nụ cười đầy vẻ âm tà. Nhất là Tuyên Hóa thì càng thở gấp hơn, nhìn chằm chằm vào phần da thịt màu tiểu mạch sáng bóng lộ ra bên ngoài của Cố Dao, chỉ muốn cắn ngay một miếng.
- Các ngươi vô sỉ!
Cố Dao giận dữ quát, từ nhỏ cô đã lăn lộn bên ngoài sao không hiểu nổi ác ý ẩn hàm trong ánh mắt đó? Cô giận đến mặt mũi đỏ bừng, quay đầu nhìn nãi huynh, ánh lộ vẻ bi ai.
Cố Quỳnh hé mắt, hai con ngươi như muốn nổ tung, gân xanh giật giật trên trán.
Từng bước tiến lại gần, Tuyên Hoa giơ bàn tay to lớn, chụp lấy ngực Cô Dao.
Cố Quỳnh căn chặt môi, máu tươi phun ra ào ào. Nếu như nói thời gian vừa rồi ai còn có thể khiến hắn cúi đầu thì người đó chính là Cố Dao.
Cô là người thân duy nhất trên đời mà hắn có!
Các huynh đệ đã khuất, ta có lỗi với mọi người!
Cố Quỳnh đang định lên tiếng chấp nhận điều kiện nhục nhã đó thì một giọng nói lãnh lẽo chợt vang lên bên trong đại sảnh:
- Không một ai, không có bất cứ ai đủ tư cách làm tổn thương thân hữu của ta.
Sợ hãi!
Một cảm giác sợ hãi như bị thiên địch nhắm tới. Tuyên Hóa phát hiện mình không sao động đậy nổi! Tay, chân, thân, mỗi một tấc thịt đều như không thuộc về mình, muốn khu động được chúng vô cùng khó khăn. Đáng sợ hơn là linh hồn vận chuyển bỗng nhiên trở nên chậm chạp, mỗi một chuyển động niệm thức như phải mất hàng ngàn hàng vạn năm, chậm đến phát điên.
Đây, đây rốt cục là sức mạnh gì?
Không chờ Tuyên Hóa nói hết câu này, sức mạnh quỷ dị đã ném hắn ra xa và nổ tung trong nháy mắt!
Phụt!
Máu tươi phô thiên cái địa nhuộm thắm cả người Ai Lý Khắc, huyết tinh lan tỏa khắp nơi, trong nháy mắt thiên địa biến sắc, sát lục tứ phương!
- Là, là ngươi.
Cố Quỳnh nuốt lại những lời đang định thốt ra miệng, nghẹn hai lần, cuối cùng mới bật ra được mấy chữ. Đầu tiên Cố Dao còn có vẻ kinh hỉ nhưng liền sau đó cô hoảng hốt hô to:
- Tông chủ, mau chạy! Chúng có thánh vực đỉnh phong cường giả!
Nha đầu này đến tận bây giờ vẫn cố nhét cho hắn cái danh ''tông chủ". Lăng Phong lắc đầu mỉm cười, không hiểu tại sao đứng trước một người có tuổi tác hơn hẳn mình như Cố Dao, hắn vẫn cảm thấy mình như một đại trưởng bối.
Lăng Phong ngồi xổm, khoác tay lên vai cô, từng đường cương khí hùng hồn tràn ra, nhìn cô với vẻ quan tâm lo lắng, Lăng Phong bình thản nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện Full
- Yên tâm, có ta ở đây, không để cho ai làm tổn thương hai người đâu.
Không hiểu tại sao, Cố Dao bỗng nhiên cảm thấy bình tĩnh trở lại, có lời hứa của Lăng Phong, dù thiên băng địa liệt cô cũng không còn thấy sợ nữa!
- Chấp sự trưởng đại nhân! Người này chính là Lăng Phong! Chấp sự trưởng, chấp…
Ai Lý Khắc nhìn sang phía Viên Nhạc, không giấu nổi vẻ sợ hãi.
Vị chấp sự trưởng oai phong lúc nãy bây giờ như đang nhìn thấy địa ngục, toàn thân run lên bần bật, có vẻ sợ hãi vô cùng!
Sợ hãi? Là cái gì khiến hắn sợ hãi đến vậy?
Không để cho Ai Lý Khắc có cơ hội lên tiếng, Viên Nhạc bắn ra một vòng viên hoàn, viên hoàn tạc khai, ba văn lan xa trăm trượng trực tiếp bổ vào phần chóp của đại sảnh, thân hình nhanh chóng bay vọt ngay sau đó!
- Trước mặt ta mà ngươi vẫn còn muốn chạy sao?
Vừa dứt lời, nồng liệt hỏa hệ nguyên lực phô thiên cái địa sung xích hư không. Những đường ba văn đủ để động kim liệt thạch đó trong nháy mắt bị hỏa hệ nguyên lực khu trục sạch sẽ. Chỉ thấy bàn tay lớn trên không trung nhẹ nhàng ấn hạ. Chát một tiếng, Viên Nhạc như một con cóc bị đập rụng xuống đất.
Chấn kinh!
Toàn trường im lặng không tin vào sự thật trước mắt.
Dù là người đã rất quen thuộc với Lăng Phong như Cố Dao cũng phải trợn mắt há mồm, lộ vẻ không tin.
Họ vừa nhìn thấy gì vậy?
Một thánh vực đỉnh phong cường giả bị "đập" chết còn dễ dàng hơn đạp một con ruồi gấp mười lần! Vị chấp sự trưởng kiêu căng đó thực sự là thánh vực đỉnh phong chứ? Nếu nói như vậy thì Lăng Phong - người vừa làm nên kì tích ở đẳng cấp nào?
Cảm nhận được thương thế trong cơ thể hai ngươi đang chuyển biến, Lăng Phong lại đưa cho họ hai mai tinh huyết nguyên khí hạch rồi giơ tay ra trước mặt Cố Dao, vẫy vẫy:
- Sao? Không nhận ra ta nữa à?
Thấy hai người Cố Dao không sao hắn cũng thấy nhẹ nhõm hơn, lên tiếng trêu chọc.
Ngơ ngẩn nhìn Lăng Phong, Cố Dao khổ tiếu lắc đầu:
- Thật không thể nhận ra, tông chủ, người là quái vật gì vậy?
Quái vật, chỉ có cách xưng hô đó mới có thể sơ giải những chấn động trong lòng Cố Dao. Lần trước chia tay đến bây giờ mới có bao nhiêu thời gian? Dù lúc đó Lăng Phong cũng cường hãn nhưng không thể cường hãn đến mức độ này! Một đòn giết chết thánh vực đỉnh phong. Đó là tu vi biến thái gì vậy?
Cố Quỳnh và Lăng Phong quan hệ cũng không được thân thiết cho lắm, mặc dù chấn hãn vô bỉ nhưng vẫn phải miễn cưỡng khắc chế.
Lăng Phong không quan tâm đến những người xung quanh, cùng hai huynh muội họ ôn chuyện cũ. Ai Lý Khắc và Viên Nhạc bên cạnh chỉ biết thở dốc. Với gan của họ chắc chắn sẽ chẳng dám làm gì trong hoàn cảnh này.