Tình Nguyện - Cựu Y

Chương 3: "Khóc ư?"




"Minh Sắc" là vũ trường nổi tiếng nhất Giang Thành, màn đêm vừa buông xuống, cả con phố ngoài cửa nghiễm nhiên trở thành gian hàng trưng bày đủ các loại siêu xe.Đây cũng là còn đường mà những phương tiện như xe điện hay xe đạp không dám đi qua dù chỉ một chút, nhỡ may xui xẻ cọ vào chiếc xe nào đó thì có bán nhà cũng không trả đủ.

Hôm nay "Minh Sắc" được bao hết, không tiếp đãi khách ngoại.

người bị từ chối không khỏi cảm thán: "không biết phải chi ra bao nhiêu tiền mới có thể thuê cả địa điểm này chứ?"

Người nọ bên cạnh cười đáp lại hắn: "Anh nghĩ nơi này có tiền thì có thể thuê hết được sao? Anh có biết chủ của vũ trường này là ai không?"

Những người khác bị khơi dậy lòng hứng thú, nhao nhao hỏi là ai.

Người nọ thần thần bí bí, bày sẵn vẻ mặt thủ thế, cười nói: "Chẳng phải anh cũng biết người đó sao? Ngài ấy sẽ để ý chút tiền mọn đó sao? Phải biết rằng không có bối cảnh hùng hậu thì đừng ảo tưởng bao chọn được nơi này"

Có người nghe không hiểu, tò mò hỏi lại: "Cửu ư? Là ai vậy?"

Nghe bạn mình thấp giọng giải thích vài câu, người này lập tức bừng tỉnh líu lưỡi: "À, đúng thật là không thiếu tiền, không thiếu tiền a"

......

Mà nhân vật chính trong cuộc nghị luận sôi nổi của bọn họ, giờ phút này đang bị chặn xe ở giữa đường.

Phía trước đại khái là xảy ra tai nạn, hơn mười phút không nhúc nhích nổi được một chút, cầu vượt chật kín như bãi đỗ xe.Trong đó, một chiếc xe màu xanh ngọc đặc biệt được mọi người chú ý đến, biển số xe liên tiếp những số 9 thẳng tắp, làm cho người ta không khỏi muốn nhìn thêm vài lần.

Trong ánh mắt tò mò của người xung quanh, cửa sổ xe phía sau từ từ hạ xuống, lộ ra một bàn tay trắng buốt, ngón tay kẹp điếu thuốc khẽ gảy nhẹ một cái, tàn thuốc rơi xuống bay cùng với cơn gió lạnh.

Cùng lúc đó, thanh âm lãnh đạm từ trong xe truyền ra——-

"Giục cái gì? Kẹt xe."

"Bắt đầu đi.Không cần chờ tôi."

"Tuỳ cô."

Giọng nói lạnh đạm nhưng lại rất mê người.

Cũng giống như chủ nhân của giọng nói vậy.

Bên trong xe, Vệ Lễ thuận miệng hỏi: " Nam Nam?"

Nghiêm Tư Cửu thu tay lại, ấn tàn thuốc vào trong gạt tàn, không có hứng thú "Ừ" một tiếng.

Vệ Lễ: "cậu lại đến trễ nữa là cô ấy sẽ giận dỗi cho coi."

Nghiêm Tư Cửu cảm thấy buồn cười, hỏi ngược lại: "tôi sợ cô ta nổi giận?"

"..." Vệ Lễ vẻ mặt không nói thành lời, tuy rằng nhìn không quen anh kiêu ngạo như vậy, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Nghiêm Tư Cửu hình như quả thật chưa từng sợ ai.

Hắn tưởng tượng ra bộ dáng Nghiêm Tư Cửu sợ nữ nhân, không khỏi rùng mình một cái.

"Ai da, thật mẹ nó muốn nhìn xem ai có thể trị được cậu đấy": Vệ Lễ cảm thán nói.

Nghiêm Tư Cửu kéo khóe môi, lười phản ứng, cầm lấy điện thoại di động mở lên xem.

Vệ Lễ thấy nhàm chán, không còn chủ đề gì để nói thuận miệng hỏi: "Ồ đúng rồi! Sao cậu không mang vị hôn thê bé nhỏ của mình đi chơi cùng thế?"

Nghiêm Tư Cửu không thèm ngước mắt lên: "Cô ấy không thích. "

Vệ Lễ cố ý muốn cùng anh tranh cãi: "cậu không hỏi người ta thì sao mà biết được người ta có thích đi hay không chứ?"

Nghiêm Tư Cửu liếc hắn một cái: "Cậu không sao chứ?"

Lữ Nhu có thích hay không, hắn chẳng lẽ không biết sao?Còn cần phải hỏi?

Trước kia cũng không phải chưa từng dẫn cô ra ngoài chơi, nhưng mỗi lần như vậy cô gái nhỏ đều tự mình trốn trong một góc, yên lặng chờ anh một bên đến khi kết thúc, anh còn có thể nhìn không ra cô không thích những nơi thế này sao.

Huống chi, quan hệ trong vòng của anh quá phức tạp, chính xác là không thích hợp với cô.

Vệ Lễ bị anh làm cho nghẹn một cục, liền rất không phục: "Cho dù cô ấy không thích, vậy cũng không thể tuỳ tiện để cho cô gái nhỏ ở nhà một mình chứ? Một ngôi nhà lớn như vậy, ở một mình rất sợ hãi. "

Ngón tay lướt màn hình của anh chợt dừng lại, vài giây không nói gì, đến khi mở miệng trực tiếp mắng người: "Cậu nói nhảm nữa liền cút xuống xe đi"

Vệ Lễ: "...."

Người này uống nhầm phải thuốc súng hay sao?!

Đến khi Nghiêm Tư Cửu và Vệ Lễ đến, thời gian bắt đầu buổi tiệc đã qua hơn nửa tiếng, mọi người cũng đã tụ tập đầy đủ, chỉ đang chờ hai người họ.

Chủ nhân của bữa tiệc Đường Sanh Nam chào đón với vẻ mặt oán trách: "Thập Cửu ca anh lại đến trễ, chúng ta đều chờ anh hơn nửa ngày rồi đó! "

Khi còn bé cô ta nói chuyện không được rõ ràng, Tư Cửu ca luôn nói thành Thập Cửu ca, sau khi lớn cũng vẫn không thay đổi, cứ như vậy gọi quen. Bây giờ nó đã trở thành cách gọi độc đáo của cô ta.

Nghiêm Tư Cửu cởi áo khoác đưa cho bồi bàn ở một bên, thờ ơ nói: "Chờ tôi làm gì, cũng không phải sinh nhật tôi. "

Anh nói chuyện vẫn như vậy, khiến cho người ta tức chết.

Nếu anh chưa tới, ai dám bất đầu mở tiệc chứ?

Bất quá Đường Sanh Nam sớm đã nhìn quen anh như vậy, cũng không so đo với anh, túm lấy cánh tay anh, kéo đến trước tháp bánh ngọt,"Ai nha, em mặc kệ, anh mau đến giúp em thắp nến nào. "

Những người bạn khác đồng thời giơ điện thoại lên để chụp ảnh và quay video.

Trước mặt mọi người, Nghiêm Tư Cửu cũng không làm cô ta bị mất mặt, thắp tượng trưng một cây, liền đưa cho người khác.

Ánh đèn cũng tiếng nhạc bật lên, làm cho sân khấu ngày càng nóng lên.

Bạn bè của Đường Sanh Nam rất đông, đêm nay tới không ít người, Nghiêm Tư Cửu chê ồn ào, đưa quà xong chỉ ngồi một chút.Rồi cùng Vệ Lễ và mấy người quen trực tiếp lên tầng 2.

Tầng hai được chuẩn bị sẵn mấy cái ghế lô là do anh tự đặt làm riêng, không có bán trên thị trường, chỉ để chiêu đãi ít bạn bè quen biết.

Trong phòng đã chuẩn bị xong một nồi lẩu, hôm nay chủ yếu là đón gió cho Vệ Lễ, chúc mừng hắn "hoàn toàn trở lại", trở về với tổ quốc ấm êm.

Những người không biết chuyện đều cho rằng tiệc sinh nhật ở lầu một là sân nhà thiết yếu tối nay, kỳ thật không phải như vậy, nếu không Đường Sanh Nam năm nào cũng sinh nhật, sao lại không thấy cô hàng năm đặt bao hết "Minh Sắc" cơ chứ.

Mọi người vừa ăn vừa tán gẫu, đến khi không sai biệt lắm liền kêu người bỏ lẩu xuống, thay trà cùng điểm tâm, lại mở thêm hai bàn mạt chược, sử dụng tốt thời gian nghỉ ngơi.

Vệ Lễ hơn hai năm không về nước, vừa ăn điểm tâm vừa cảm thán: "Tôi ở bên đó rất muốn ăn cái này, gọi người đến làm, thế nào cũng không làm được vị như này. "

"Muốn ăn có gì khó khăn sao, kêu ông chủ Nghiêm cho cậu cất mười hộp, tám hộp mang đi" Người đang nói chính là Minh Dự, anh ta đeo chiếc kính gọng màu vàng,lịch sự nhã nhặn, ánh mắt mang theo ý cười, bộ dạng rất hoà khí.

"Thật sao?" Ánh mắt Vệ Lễ sáng lên.

Nghiêm Tư Cửu từ trong hộp lấy ra một điếu thuốc, ngậm vào môi, lười biếng nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, tự mình xếp hàng đi. "

Lý Thâm đối diện cười tiếp lời: "Vậy phải đến cửa Lý Ký xếp hàng từ lúc 5 giờ sáng đó. "

Vệ Lễ líu lưỡi: "Lý Ký bây giờ hot như vậy sao? "

Minh Dự nhìn Nghiêm Tư Cửu ý cười xấu xa: "còn không phải sao, cũng không nhìn xem là ai chống lưng cho nha. "

Rõ ràng có gì đó ẩn ý trong lời nói.

Vệ Lễ mờ mịt: "Vậy là sao?"

"Đồ ăn của Lý Ký cũng không tuỳ tiện được mang ra ngoài như thế." Lý Thâm chỉ vào hộp điểm tâm của Lý Ký trên bàn, lời nói chỉ điểm cho Vệ Lễ: "Cậu nghĩ xem hôm nay ai mời khách hả?"

Vệ Lễ nhìn về phía Nghiêm Tư Cửu: "Sao nào? Lão Nghiêm à, không phải cậu thật sự mua Lý Ký chứ? "

Minh Dự và Lý Thâm chỉ cười không nói.

"Mẹ kiếp, việc quan trọng như vậy mà không ai nói với tôi!" Vệ Lễ ngửi ra được mùi âm mưu, quả quyết vất bài đi, liên tục truy vấn.

Nghiêm Tư Cửu không chịu nổi phiền phức, lấy hộp thuốc đập qua, cười mắng: " Cậu nghe bọn họ nói cái rắm, nhanh chóng ra bài. "

Minh Dự cười hắc hắc phá đám: "Chân tướng thật sự chính là —— bà chủ Lý Ký coi trọng ông chủ Nghiêm nhà ta đó! "

Vệ Lễ trợn mắt há hốc mồm, nếu như hắn nhớ không lầm, không phải bà chủ Lý Ký đã kết hôn rồi sao!

"Năm trước người ta đã ly hôn rồi nha, đích thân ông chủ Nghiêm nhà chúng ta tự mình giới thiệu luật sư ra toà đó." Minh Dự cười phóng đãng.

"Mẹ kiếp! Thật hay giả vậy?" Vệ Lễ triệt để kinh hãi, ngã ngửa ra đằng sau.

Lý Thâm: "Cho nên muốn ăn đồ của nhà hàng Lý Ký, chỉ cần ông chủ Nghiêm nói một tiếng, những người khác ai dám dị nghị."

Lời này chính là nói nhảm, mấy người trong phòng này, có ai mà không gọi được đồ ăn của Lý Ký chứ?

Nói những lời này, chỉ vì muốn trêu chọc Nghiêm Tư Cửu mà thôi.

Nghiêm Tư Cửu nghe mấy người bạn nói xấu về mình cũng đã miễn dịch luôn rồi, mặc kệ bọn họ tranh luận lười biếng ngồi một chỗ.

Khó có được một lần lấy giúp người làm niềm vui, mấy người này liền bắt được cơ hội muốn trêu ghẹo anh không dứt.

Với tính tình của anh, có thể giải thích một hai lần,tuyệt đối không có chuyện giải thích đến lần thứ ba, thôi thì hùa theo bọn họ làm niềm vui đi, cũng không mất miếng thịt nào trên người.

Cho đến khi họ cười đến mức long trời lở đất, anh trực tiếp lấy chân dưới bàn đá qua, giọng nói đầy cảnh cáo: "Còn muốn chơi nữa không?"

Mình Dự đáp: "Chơi chứ,chơi chứ.."

Náo loạn một trận, Vệ Lễ nhớ đến mục đích của mình,cầm chiếc bật lửa bật hướng tới điếu thuốc của Nghiêm Tư Cửu, chân chó nói: "Ông chủ nghiêm, tôi không cần nhiều, cậu cho tôi hai hộp để trên bàn là đủ rồi."

Nghiêm Tư Cửu liếc nhìn hai hộp bánh thanh đoàn tử đã được đóng gói ở một góc, khẽ hừ cười nói: "Cũng có mắt nhìn đấy."

Nhưng cũng chưa nói có cho hay không.

Đánh qua vài vòng, Đường Sanh Nam lên tìm bọn họ, cả đám người di chuyển xuống lầu dưới.

"Thập Cửu ca, cùng em nhảy một bài đi." Đường Sanh Nam kéo ống tay áo Nghiêm Tư Cửu làm nũng: "Hôm nay là sinh nhật của em, thế mà anh chả để ý đến em gì cả..."

Nghiêm Tư Cửu rút lấy tay áo từ trong tay cô ta, nhíu đôi lông mày, lười biếng nói: "Sao lại không để ý đến cô, không phải đã tặng quà rồi à?"

Anh mắc bệnh sạch sẽ không muốn bị ai đụng chạm.

Đường Sanh Nam tức giận: "Anh còn nói nữa sao?, lại là bao lì xì, năm nào cũng giống nhau, không thay đổi một lần nào."

Nghiêm Tư Cửu nói: "Không muốn?", "Vậy năm sau không cần gửi nữa."

Đường Sanh Nam vội đáp lời: "Ai không muốn chứ?" "Em cũng chưa nói là không cần mà..."

Nghiêm Tư Cửu hừ cười, vòng qua cô ta, cầm một ly rượu dựa vào quầy bar cùng những người khác tán gẫu.

Ánh đèn huyền ảo, chiếc đèn lưu ly trên trần nhà chiếu xuống, gương mặt xuất chúng của người đàn ông càng lộ rõ vẻ anh tuấn, quanh thân tràn ngập khí thế kiêu căng bẩm sinh, khi cùng người khác trò chuyện, ý cười bên môi hiện ra vài phần thờ ơ.

Đường Sanh Nam nhất thời nhìn đến nỗi mê mẩn, Vệ Lễ từ phía sau tới vỗ vai cô, trêu chọc: "Đừng nhìn nữa, nhìn nữa cũng đâu phải của cô."

Đường Sanh Nam bực bội giậm chân, nhưng cũng biết lời nói của Vệ Lễ là thật.

Nghiêm Tư Cửu xuất sắc như vậy, khẳng định là không có phụ nữ nào xứng nổi.

Thích anh chính là tự mình chuốc lấy khổ

sở, rốt cuộc người cam chịu bận tâm đến cũng chỉ có mình cô ta.

Lúc Vệ Lễ đi tới, Nghiêm Tư Cửu đang bận nghe điện thoại.

Chỉ mới nghe được hai câu, nụ cười trên mặt người đàn ông liền biến mất, giọng điệu có chút nặng nề: "Cậu vừa nói gì, khóc?

Đầu dây bên kia không biết nói thêm cái gì, sắc mặt Nghiêm Tư Cửu thoạt có chút không dễ nhìn, "Ừ" một tiếng, cúp điện thoại.

Vệ Lễ cười: "biểu hiện thế này của cậu là sao?" "Còn có, ai khóc vậy?"

"Không có ai.", Nghiêm Tư Cửu vẻ mặt lơ đễnh, đưa cho hắn cốc rượu, giới thiệu với người bên cạnh cho hắn.

Nói không được bao lâu, Vệ Lễ rõ ràng cảm nhận được Nghiêm Tư Cửu đứng ngồi không yên.

Thình thoảng lại cầm điện thoại lên nhìn hai lần.

"Làm sao vậy" Hắn hỏi.

Nghiêm Tư Cửu mím môi không nói gì, một lúc lâu sau, anh nhét ly rượu trong tay cho Vệ Lễ, nói: "Cậu ở lại chơi đi, tôi đi trước. "

Vệ Lễ kinh ngạc: "Lúc này mới có mấy giờ cậu đã muốn đi rồi?"

Chỉ mới qua 9 giờ hơn, cuộc sống về đêm còn vẫn chưa bắt đầu.

Nghiêm Tư Cửu không để ý tới hắn, gọi điện thoại cho tài xế, tự mình đi lên lầu hai.

Không bao lâu sau, anh xách theo một túi giấy đi xuống, chào đám người Minh Dự, trực tiếp ra cửa.

Vệ Lễ nhìn thấy cái túi kia liền có dự cảm không lành, đi lên lầu nhìn tới, quả nhiên hai hộp thanh đoàn tử trên bàn không thấy đâu.

Hắn thổn thức không nói thành lời——Này có còn là con người nữa không? Để lại một hộp cho hắn cũng không được sao?

Trong ngôi biệt thự Tây phủ, Lữ Nhu đang cẩn thận lấy ra lông mi không may rơi vào trong mắt, rửa mặt sạch sẽ, mới đi thu gom lại quần áo của Nghiêm Tư Cửu mà người làm mới đưa tới.

Đem quần áo đã gấp gọn đặt vào tủ quần áo, Lữ Nhu không tiếng động khẽ thở dài.

Phòng thay đồ này to có chút thái quá

đều đựng đầy đủ tất cả các loại quần áo theo bốn mùa, rất nhiều cái còn gắn mác chưa từng tháo ra, càng đừng nói đến mặc lên người.

Cô vẫn còn là sinh viên, làm gì cần nhiều quần áo như vậy, thật lãng phí.

Chỉ là suy nghĩ vừa mới xuất hiện, liền nghe thấy giọng nói đầy ý cảnh cáo của Nghiêm Tư Cửu vang vẳng bên tai: "Sợ lãng phí liền mỗi ngày ngẫu nhiên mặc ba bộ đi, xem có đủ để em mặc lên người hay không?"

Đây là lời trước kia trong lúc tức giận của anh khi cô tìm đến, bảo anh đừng mua quần áo cho cô nữa.

Hơn nữa anh nói là làm được, có một khoảng thời gian thật sự tự mình đến giám sát cô, bắt cô một ngày thay ba bộ quần áo.

Sau đó Lữ Nhu không dám nhắc tới hai từ lãng phí nữa, để mặc cho anh từ từ đem phòng thay đồ này chất đống.

Cô thật sự rất sợ anh.

Thu dọn tủ quần áo xong, xem thời gian đã gần chín giờ, Lữ Nhu không thấy buồn ngủ lắm, cũng không muốn đọc sách, ngẩn người nhìn về phía vách tường một lát, mở máy tính tìm một bộ phim xem.

Nhưng không ngờ trong phim có tình tiết tình cảm gia đình, vừa xem được hai mươi phút nước mắt đã không kìm được muốn chực trào.

Lữ Nhu cố gắng không cho mình khóc tiếp,vẫn luôn hít sâu để nước mắt không chảy xuống.

Nhưng trái tim quả thực rất khó chịu, nước mắt muốn chảy ra lần nữa, cô đành phải tạm dừng bộ phim, chuẩn bị đi tới phòng vệ sinh rửa mặt.

Chính vào lúc này Nghiêm Tư Cửu xuất hiện ở ngoài cửa.

Ánh đèn mông lung, đôi mắt đậm lệ của cô gái trong suốt, giống như hai viên ngọc quý hiếm sắp vỡ ra.

Trong nháy mắt, Nghiêm Tư Cửu cảm giác thấy trái tim mình bị siết chặt một chút, hai chữ "bé câm" đến miệng liền không thể thốt ra được.

Lần cuối cùng hắn thấy Lữ Bộc khóc đó là từ hai năm trước.

Cái đêm mưa gió bão bùng ấy, cô gái nhỏ cả người ướt đẫm nắm lấy tay hắn, gương mặt tràn đầy nước mắt.

Nghiêm Tư Cửu đột nhiên xuất hiện khiến Lữ Nhu không kịp phản ứng, cả người đều choáng váng, ngơ ngác bất động đứng tại chỗ.

Thẳng đến khi Nghiêm Tư Cửu nhíu lông mày đi tới trước mặt cô, Lữ Nhu mới hoàn hồn.

"Xảy ra chuyện gì?" Người đàn ông hơi cúi người, thấp giọng hỏi.

Thân hình của anh nghiêng xuống đem Lữ Nhu bị bao phủ hoàn toàn, giống như một chiếc vỏ bảo bọc chặt chẽ lại ẩn chức sức mạnh cường đại.

Lữ Nhu theo bản năng lắc đầu, hai hàng nước mắt còn đọng trong hốc mắt bởi vì động tác này của cô mà lăn ra.

Nghiêm Tư Cửu mím chặt môi, một lúc lâu mới mở miệng: "Ở nhà một mình nên sợ hãi? "

Lữ Nhu đầu óc đang hoảng loạn, còn chưa từ trong nghi hoặc vì sao anh đột nhiên trở làm rõ, liền vô tri gật đầu.

Nghiêm Tư Cửu thở phào nhẹ nhõm, hơi thở kích động liền hạ xuống, giơ tay khẽ lau nước mắt trên mặt cô, sau đó thả chậm giọng điệu, nhẹ nhàng dỗ dành: "được rồi đừng khóc, không phải tôi trở về rồi sao?"