Tình Nguyện - Cựu Y

Chương 5: Đồ Đôi




Ngày hôm sau, Lữ Nhu thành công dậy muộn, đồng hồ báo thức vang lên nhiều lần thế nhưng cũng không dậy nổi.

Tất cả đều là nhờ ơn Nghiêm Tư Cửu.

Tối hôm qua cô và Nghiêm Tư Cửu chơi bài đến gần mười hai giờ đêm mới ngủ, đây cũng không phải trọng điểm, bình thường khi chị em ký túc xá trò chuyện ban đêm cũng thường xuyên tán gẫu đến nửa đêm.

Trọng điểm là, Nghiêm Tư Cửu không muốn chơi bài trong vô nghĩa, dù sao cũng phải có chút gì đó đặc sắc mới có cảm giác thích thú.

Nhưng đối với Lữ Nhu một cô gái học đại học, chơi tiền không thú vị, uống rượu không thích hợp lắm. Cuối cùng đặt ra luật chơi, Nghiêm Tư Cửu thua uống rượu, Lữ Nhu thua uống nước.

Thoạt nhìn giống như cô chiếm được lợi hơn, nhưng chờ sau khi cô ngủ mới phát hiện —— mới không phải đâu!

Tiện nghi của Nghiêm Tư Cửu có thể dễ chiếm như vậy sao?

Nửa đêm trước, không sai biệt lắm cách mỗi 1 giờ, cô liền phải bò dậy đi vệ sinh một lần.

Lại hơn quá nửa đêm,cuối cùng cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong mộng lại hiện ra một màn hôm nay ở trong phòng tắm nhìn thấy —— hơi nước mờ mịt mơ hồ, hương thơm muối biển hoa hồng tràn ngập, cơ thể người đàn ông thành thục mang theo ma lực hấp dẫn trí mạng, trong mơ mà cũng đem người ta trêu chọc đến miệng lưỡi khô khốc.

Đêm ấy, dưới sự tra tấn kép giữa thể chất và tinh thần, Lữ Nhu chưa từng được ngủ ngon giấc.

Lữ Nhu mơ màng bò dậy, rửa mặt qua loa xong, tóc cũng chưa kịp chải, vội vàng chạy xuống lầu, trước khi ra cửa mới nhớ ra chưa lấy quần áo,quay lại chạy lên lầu.

Ở đầu cầu thang thiếu chút nữa đụng phải Nghiêm Tư Cửu đang muốn xuống lầu.

Anh mặc áo choàng tắm màu đen ngày hôm qua, tóc rối bời, vẻ mặt thiếu ngủ, thoạt nhìn cũng giống như không được nghỉ ngơi tốt.

Lữ Nhu không ngờ anh dậy sớm như vậy, trong đầu hiện lên hình ảnh kiều diễm trong mơ, mặt không khỏi nóng lên, không dám nhìn thẳng vào mặt anh.

Tính cáu kỉnh khi rời giường của Nghiêm Tư Cửu lập tức phát tác, không vui nói: "Chạy cái gì? "

Giọng nam nhân trầm thấp, mang theo tiếng khàn khàn khi mới tỉnh ngủ.

Lữ Nhu giải thích: [ Đi học, sắp trễ rồi. 】

Nghiêm Tư Cửu nhíu mày, nâng cổ tay muốn xem thời gian, phát hiện không đeo đồng hồ, cúi người tới gần Lữ Nhu muốn xem điện thoại di động của cô: "Mấy giờ rồi? "

Hơi thở độc đoán của đàn ông tràn ngập tới, lướt qua bên mặt, nhiệt độ càng rõ ràng hơn. Lữ Nhu như bị tiêm một mũi tê dại một trận, theo bản năng muốn lui về phía sau, lại quên mất mình còn đứng ở trên cầu thang, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Cũng may Nghiêm Tư Cửu nhanh tay lẹ mắt, một tay giữ chặt bả vai cô, kéo vào trong ngực một chút, cô mới không té xuống.

"Sao lại nóng nảy hấp tập vậy?" Nghiêm Tư Cửu tức giận nói, chờ cô đứng vững mới thu tay từ trên vai cô về.

Tim Lữ Nhu đập thình thịch, vành tai nóng lên, vội vàng giơ điện thoại lên cho anh xem thời gian.

Liếc nhanh qua nhìn thời gian, Nghiêm Tư Cửu khó chịu càng rõ hơn: "Còn chưa tới bảy giờ, em đi học sớm như vậy làm gì? "

Lữ Nhu âm thầm thở ra một hơi.

Bảy giờ đối với Nghiêm Tư Cửu mà nói có thể là quá sớm, nhưng đối với cô mà nói đã sắp muộn đến nơi rồi. Tám rưỡi cô có lớp, từ nhà họ Nghiêm đến trường, đi xe buýt phải mất hai chuyến xe, còn phải mang đồ về ký túc xá trước, thời gian mắt thấy sắp không còn kịp nữa rồi.

Cô không có giải thích, chỉ ngửa mặt nhìn Nghiêm Tư Cửu, không rõ vì sao anh cũng dậy sớm như vậy.

Nghiêm Tư Cửu nhíu mày nhìn cô một lát, giơ tay xoa huyệt thái dương, giống như là nhớ tới cái gì đó, bỏ lại một câu chờ tôi, sau đó xoay người trở về phòng.

Lữ Nhu không biết anh muốn làm gì, tuy rằng sốt ruột, nhưng cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ anh.

Đợi hơn mười phút sau, Nghiêm Tư Cửu mới từ trong phòng đi ra.



Người đàn ông nhìn qua sắc mặt mệt mỏi, áo sơ mi giản dị xanh lá đậm kết hợp với quần dài màu xám nhạt, áo khoác màu trắng vắt lên khuỷu tay, mang đậm chất cổ điển, làm cho người trước mắt sáng ngời.

Lữ Nhu theo bản năng nhìn thêm vài lần, anh hình như luôn có thể đem một loạt các loại màu sắc khó phối hợp mặc thành nét quý phái.

Nghiêm Tư Cửu đi đến bên người cô, cúi đầu liếc cô một cái, đột nhiên nói: "Quần áo tối hôm qua đưa tới không thích? "

Lữ Nhu có chút mờ mịt lắc đầu, thẩm mỹ của Nghiêm Tư Cửu từ trước đến nay không tầm thường, quần áo anh đưa tới cũng không có cái gì khó coi.

Tầm mắt Nghiêm Tư Cửu dừng trên người cô, giọng nói mang điệu bộ rõ ràng không ngờ tới: "Vậy sao không mặc?. "

Lữ Nhu theo ánh mắt của anh nhìn về phía quần áo bông trên người, có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, không đợi cô trả lời, Nghiêm Tư Cửu liền nói: "Bộ quần áo này tôi nhìn em mặc nhiều lần rồi, đừng mặc nữa, hôm qua đưa tới hẳn là có một cái áo khoác màu xanh lá cây, đổi cái đấy đi. "

Lữ Nhu lộ ra vẻ khó xử.

Nếu bình thường cô thay một bộ quần thì cũng không có gì, nhưng hôm nay không còn kịp nữa rồi.

[Nhưng tôi sắp trễ rồi...]

Nhưng Nghiêm Tư Cửu có nguyên tắc ăn mặc rất nghiêm khắc, không có ý định hoà hoã, trực tiếp thúc giục cô: "Vậy còn không nhanh lên? "

Đây có phải là vấn đề đâu chứ!

Lữ Nhu theo bản năng phồng má, sau đó lựa chọn đầu hàng. Cô quyết định bắt taxi đến trường.

Nghiêm Tư Cửu nhớ không khác biệt lắm, tối hôm qua trong đống quần áo Từ trợ lý đưa tới có một bộ áo khoác xanh lá sẫm, bên trong phối hợp với áo hoa thuê màu trắng be cùng chiếc quần ống rộng cashmere, rất đẹp, cũng rất thích hợp với thời tiết hiện tại.

Trùng hợp,chính là... hôm nay cùng Nghiêm Tư Cửu mặc bộ đồ này giống như là quần áo đôi cho cặp tình nhân.

Lữ Nhu cắn môi do dự, cuối cùng mắt thấy thời gian sắp không còn kịp, đành phải cắn răng mặc vào.

Mở cửa đi ra, Lữ Nhu rũ mắt xuống không dám nhìn Nghiêm Tư Cửu.

Nghiêm Tư Cửu ngược lại rất hài lòng, sau khi đánh giá từ trên xuống dưới một phen còn tán dương một câu "Được đấy".

Lữ Nhu khẽ thở nhẹ một hơi, đi theo phía sau anh xuống lầu.

Đèn xe GT màu xanh lá trong gara lóe lên, Nghiêm Tư Cửu mở cửa xe ngồi vào ghế lái, Lữ Nhu giờ mới hiểu được mục đích của Nghiêm Tư Cửu khi bắt cô chờ anh.

Anh muốn đưa cô đến trường.

Chiếc xe chạy nhanh,lướt qua thị trấn nội thành vào sáng sớm, lái về phía Đại học Giang Thành ở phía nam thành phố.

Lữ Nhu không nghĩ tới Nghiêm Tư Cửu dậy sớm là vì chở cô, có chút ngoài ý muốn.

Nghiêm Tư Cửu là một người rất sợ phiền toái, ngày thường Tịch Cảnh Du sai anh lái xe đưa mình ra ngoài dạo phố đều bị anh vô tình cự tuyệt, chứ đừng nói đến những người khác.

Lữ Nhu nhớ tới cảnh Nghiêm Tư Cửu lần đầu tiên đưa cô đi học.

Ba năm trước, cô từ Vân Thành chuyển đến Giang Thành học tại trường trung học trực thuộc, ngày đầu tiên đi học báo danh, vốn là bác Nghiêm, cũng chính là bố của Nghiêm Tư Cửu, Nghiêm Nguy muốn đưa cô đến trường báo danh, nhưng hôm đó Nghiêm Nguy tạm thời có việc gấp, đành phải giao cô cho Nghiêm Tư Cửu vừa xuống máy bay.

Ngày đó Nghiêm Tư Cửu từ nước ngoài trở về, vào đến nhà còn chưa kịp thay quần áo, đã bị nhét cho phiền toái lớn, thật sự rất không tình nguyện.

Nghe bố mình dặn dò xong, chàng trai trẻ tuổi cau mày không lên tiếng, vẻ kháng cự viết rõ trên mặt không thèm che dấu.

Lữ Nhu đứng ở một bên, chậm rãi cúi đầu, ngón tay nắm chặt quai cặp sách.

Cô biết mình gây phiền toái cho người khác.

Cô cũng biết mình không có tư cách khổ sở.

Nhưng vì sao, hốc mắt vẫn nhịn không được chua xót...

Ngay khi sự khó xử sắp bao phủ lên khắp người cô, trên tay đột nhiên nhẹ bẫng ——

Cặp sách nặng trĩu được đón bởi một bàn tay thon dài mạnh mẽ.

"Được rồi, tôi đưa em đi."

Thanh âm trầm ấm của chàng trai vang trên đỉnh đầu, trong giọng nói lộ ra một chút bất đắc dĩ, dường như là thỏa hiệp sau khi cân nhắc kĩ càng.

Lữ Nhu giật mình đứng đơ tại chỗ.

Nghiêm Tư Cửu một tay xách cặp sách, một tay chạm lên lưng cô, đẩy cô bước ra khỏi sự khó xử khiến người ta hít thở không thông.

Kể từ ngày báo danh lần đó, cuộc sống của cô dường như đã trở lại đúng quỹ đạo.

Mà cô cũng trở thành phiền toái lớn mà Nghiêm Tư Cửu không thể vứt bỏ được.



Giờ cao điểm tắc nghẽn giao thông, có xe gấp gáp chen chúc, có xe không ngừng bấm còi, chói tai lại náo loạn.



Lữ Nhu thu lại suy nghĩ, nghiêng mắt nhìn về phía ghế lái, đường cong sườn mặt người đàn ông gọn gàng mà hoàn mỹ, đường viền môi mím chặt biểu hiện vẻ không kiên nhẫn của anh.

Rõ ràng không tình nguyện, vì sao còn muốn dậy sớm đưa cô đi?

Phía trước gặp đèn đỏ, Nghiêm Tư Cửu đạp phanh, bất ngờ quay đầu nhìn lại, Lữ Nhu muốn trốn đã không còn kịp, tầm mắt thẳng tắp đối diện với anh.

Người đàn ông nhướng mày: "Hôm nay có chuyện gì vậy? Cứ luôn nhìn trộm tôi. "

Biết rõ anh cố ý nói như vậy, Lữ Nhu vẫn không tránh khỏi tim đập loạn. Cô ổn định lại tinh thần, đang chuẩn bị hỏi anh vì sao lại muốn chở cô, một dãy nhạc chuông đột nhiên vang lên.

Lữ Nhu mím môi, nhìn Nghiêm Tư Cửu nhận điện thoại.

Khi nghe được "chín giờ rưỡi", "suối nước nóng" "Nam Giao" và một chuỗi các việc làm khác, sức nóng trên mặt Lữ Nhu dần dần tản đi.

Ồ, hóa ra là có hẹn với người khác.

Đại khái là thuận đường nên mới có thể đưa cô đi.

Cô khẽ thở ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng mặt trời ảm đạm, ngọn cây mọc lên chồi xanh cùng nụ hoa non nớt run rẩy trong gió lạnh, thành phố này vừa nở rộ xuân ý dạt dào đã bị một trận tuyết đóng băng lại.

——

Hai năm trước Lữ Nhu lấy điểm cao mình đã thi được đăng kí vào khoa tiếng Trung ở Đại Giang, ngày nhập học là Nghiêm Nguy và Tịch Cảnh Du tự mình đưa cô đến nơi.

Nghiêm Ngụy là người khiêm tốn cẩn thận, cân nhắc đến thân phận học sinh của Lữ Nhu, không nên quá mức phô trương, cố ý lái một chiếc Mercedes-Benz S-Class màu đen, chiếc xe có giá trị thấp nhất trong gara của Nghiêm gia.

Mặc dù vậy, chiếc xe từ cổng chính của khuôn viên trường lái thẳng đến tòa nhà hành chính, vẫn khiến không ít người ghé mắt nhìn.

Lữ Nhu không muốn bị chú ý bàn tán. Cho nên, sau đó mỗi lần người lái xe Nghiêm gia đưa đón cô đi học, cô đều ở cách cửa phía tây cách xa trường một trăm mét lên xuống xe.

Lo lắng đến Nghiêm Tư Cửu hôm nay lái chiếc xe này đặc biệt phô trương, Lữ Nhu cố ý trước hai trăm mét tới gần đến trường muốn xuống xe.

Nghiêm Tư Cửu lười biếng nói: "Không phải rất sốt ruột sao? Chở em đến ký túc xá. "

Lữ Nhu không dám nói với anh nguyên nhân thật sự, đành phải lấy cớ muốn đi cửa hàng tiện lợi gần đó mua đồ, Nghiêm Tư Cửu lúc này mới đánh xe dừng ở ven đường.

Lúc Lữ Nhu xuống xe quên lấy túi xách, Nghiêm Tư Cửu hạ kính cửa xe xuống gọi cô lại.

"Gấp cái gì?" Anh kéo dài âm cuối mang theo sự trách cứ, "Nghĩ xem còn để quên cái gì, quay lại đây tôi đưa em về lấy. "

Lữ Nhu thầm nghĩ cho dù có, cô cũng không dám làm phiền anh đưa về, vội vàng liếc mắt nhìn ghế phụ trống không, lắc đầu.

Nghiêm Tư Cửu giống như nhớ tới cái gì đó, cánh tay chống lên cửa sổ xe, thò ra nửa khuôn mặt nói chuyện với cô: "Đúng rồi, cuối tuần ông bà già bọn họ trở về, đừng nói hôm qua tôi về nhà. "

Lữ Nhu gật đầu đáp ứng, không hỏi anh vì sao.

Nghiêm Tư Cửu rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của cô, đưa tay thò ra ngoài cửa sổ, xoa xoa đỉnh đầu cô một cái.

Chiếc xe thể thao màu ngọc lục bảo gầm rú tiến vào dòng xe nhanh chóng biến mất.

Lữ Nhu thu hồi tầm mắt, xoay người đi về phía cửa hàng tiện lợi, không ngờ gặp được bạn cùng phòng Vương Thiến Thiến.

Vương Thiến Thiến vẻ mặt kinh ngạc cảm thán nhào tới bên cạnh cô: "Tiểu Nhu! Người vừa nãy có phải là bạn trai của cậu không đó? "

Lữ Nhu trong lòng nhảy dựng lên, vành tai trong nháy mắt đỏ như gấc.

【 Không phải không phải! 】

Cô luống cuống tay chân phản bác.

Vương Thiến Thiến cười xấu xa không thôi: "Ai nha cậu đừng thẹn thùng như thế, tớ đều nhìn thấy rồi..."

Trong bốn người ở phòng ký túc xá, Vương Thiến Thiến hoạt bát nhất, cũng là người không thể giấu nổi được bí mật nhất.

Sau một thời gian ngắn bối rối và xấu hổ, Lữ Nhu bắt đầu đau đầu, nghĩ nên giải thích như thế nào mới có thể không để cho cô hiểu lầm đây.

【 Thật sự không phải 】

【 Anh ấy là người thân của tớ, thuận đường chở tớ đến thôi. 】

Lữ Nhu lấy ra mười hai phần thành ý, nghiêm túc giải thích.

Vương Thiến Thiến đương nhiên không tin lắm: "Thân thích kiểu gì vậy, lại còn sờ đầu cậu? "

Tim Lữ Nhu đã bình ổn lại.

【 Là anh trai.】

Cô không có nói lung tung, là Nghiêm Tư Cửu chính mình nói, cô chỉ là em gái.

Vương Thiến Thiến nửa tin nửa ngờ.



Lữ Nhu dùng sức gật đầu, tỏ vẻ tuyệt đối là sự thật.

Cô có một khuôn mặt đơn thuần lại vô hại, ngũ quan nhu mì không có tính công kích, một đôi mắt hạnh trong suốt tỏa sáng, khi nghiêm túc nhìn người vô hình lộ ra một cỗ cảm giác vô tội, làm cho người ta không đành lòng hoài nghi cô.

Vương Thiến Thiến chỉ giãy dụa một lát liền lựa chọn tin tưởng, ngược lại hưng phấn:

"Vãi chưởng! Anh trai tốt của cậu thật sự là đẹp trai xuất sắc luôn đó nha! Chỉ cần nhìn sườn mặt đã thấy tuyệt cà là vời, đại soái ca, đẹp trai đến chân mềm nhũm! "

Lữ Nhu bị cô nàng dùng từ khoa trương đến mức chọc cười, hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ bên gò má như ẩn như hiện.

"Anh trai cậu đã có bạn gái chưa??" Vương Thiến Thiến ánh mắt tỏa sáng, vẻ mặt hưng phấn.

Lữ Nhu hơi giật mình, nhớ tới mùi nước hoa ngọt ngào tối hôm qua, còn có ảnh chụp và video do bạn bè Đường Sênh Nam đăng tải.

Tuấn nam mỹ nữ sóng vai cùng nhau thắp nến sinh nhật, ai thấy không khỏi nói một câu thật xứng đôi.

Vài giây sau, cô nhẹ nhàng gật đầu.

Vương Thiến Thiến tuy rằng tiếc nuối, nhưng cũng tỏ vẻ hiểu được: "Cũng đúng, anh chàng đẹp trai như vậy sao lại không có bạn gái cơ chứ..."

Lữ Nhu mím môi, nhẹ nhàng cười cười.

Một trận gió lạnh thổi qua, không biết từ lúc nào mái tóc đã thả xuống bị thổi đến bên gò má, Lữ Nhu giơ tay muốn buộc lại, lúc đưa tay thăm dò ra sau đầu thần sắc đột nhiên cứng lại, ý cười bên môi biến mất.

Hỏng rồi, dây tóc buộc tóc dường như thật sự rơi trên xe...

Thứ bảy, Nghiêm Nguy và Tịch Cảnh Du từ nhà cũ trở về, cùng nhau quay về còn có cháu gái Tạ Nhiễm Ly của Nghiêm Nguy.

Tạ Nhiễm Ly năm nay mười sáu tuổi, học lớp 11 trong trường trung học trực thuộc, cha mẹ cô ra nước ngoài nghỉ ngơi,nên để cô ở nhà cậu một thời gian.

Tạ Nhiễm Ly rất thích Lữ Nhu, mỗi lần gặp mặt sẽ nhào tới, giống như bông hoa hồ điệp ở bên cạnh cô dạo chơi.

Lữ Nhu cũng rất thích cô bé hoạt bát đáng yêu này.

Hôm nay cô vừa tới cửa còn chưa đi đến cửa ra vào, đã nghe thấy trong phòng khách truyền đến một loạt tiếng cười.

Tạ Nhiễm Ly không biết nói cái gì, chọc Tịch Cảnh Du cười ha ha.

Nghe những người khác thoái mái cười to,làm tâm tình của cô cũng đột nhiên tốt hơn, Lữ Nhu không khỏi cong khóe môi.

Dì Trương trong nhà nhìn thấy Lữ Nhu, vội vàng chạy tới nhận ba lô trong tay cô, nhiệt tình nói: "Tiểu thư đã trở lại. "

Tiên sinh phu nhân thiếu gia tiểu thư, những xưng hô này dì Trương gọi đã quen rồi, Lữ Nhu chỉ có thể tận lực thích ứng.

Cô mỉm cười và gật đầu cảm ơn.

Tiếng cười trong phòng khách tạm ngưng, ngay sau đó giọng cười nói của Tịch Cảnh Du truyền tới: "Nhu Như đã về, mau tới xem là ai đến này. "

Lữ Nhu bước nhanh qua.

Không đợi cô đến gần sô pha, một bóng người linh hoạt liền vọt tới, ôm lấy cánh tay cô, ngọt ngào hô: "Chị dâu! "

Lữ Nhu bị một tiếng xưng hô này làm cho ý cười trên môi cứng đờ thay vào đó là sự kinh hãi, tầm mắt theo bản năng nhìn về phía người trên sô pha.

Tịch Cảnh Du gần sáu mươi tuổi, nhưng lại bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn qua còn rất trẻ, toàn thân ung dung khí phái, ngồi ngay ngắn trên sô pha, vừa nhìn liền biết là nữ chủ nhân đương gia.

Nụ cười của bà vẫn không thay đổi, chỉ là lông mày thanh tú nhíu lại, trách Tạ Nhiễm Ly: "Sao lại kêu loạn như vậy? Không phải đã nói với con, Nhu Nhu chỉ lớn hơn con ba tuổi, con phải gọi là chị gái mới đúng. "