Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 10






Tịch Nhuệ gằn giọng mà trực tiếp la lớn trước mặt của Quân Lão Phu Nhân. Cô ta không thể không nắm rõ thông tin này. Hơn nữa vừa rồi bà còn mắng nhiếc cô ta là

thứ đồ ô uế, hại cho Tịch Nhuệ đang sẵn một bụng tức lâu càng bực tức thêm.

"Cô nghĩ cô đang động vào ai vậy hả?"

Quân Lão Phu nhân cũng không che giấu đi sự tức giận đang ẩn sâu trong mình nữa, bà

trừng lớn mắt mà quát Tịch Nhuệ, còn cố gắng giằng tay của mình ra.

Nhưng dù sao cũng đã là người già, bà cứ cổ giằng ra mãi mà cũng không thể rút được

tay mình ra khỏi tay Tịch Nhuệ. Đang lúc giằng co kịch liệt, đột nhiên cô ta mỉm cười rồi thả vội tay ra. Quân Lão phu nhân cứ thế mất đà rồi hút chân về phía bậc thang, cả cơ thể bị cứ thế nhẹ

bẫng mà rơi xuống.

+

Cơ thể Quần Lão Phu Nhân cứ thế mà rơi xuống dọc theo các bậc thang, đến lúc dừng lại đã là khi bà đang nằm tắm mình trong một vũng máu lớn. “Lão... Lão phu nhân!” Thím Trương nghe thấy tiếng động lạ liền chạy ra, nhưng đập vào mắt bà là hình ảnh Tổng Dung Lam đang nằm bất động giữa một vũng máu lớn. Bà ngước mắt nhìn lên phía trên bậc thang, thấy Quân Thành đang đứng trơ ra như trời trồng còn cánh tay của Tịch Nhuệ thì vẫn đang ngưng lại giữa không trung. Bà luống cuống đến mức không suy nghĩ được gì, chỉ có thể nghĩ tới việc dùng điện thoại gọi cấp cứu. Tay Trương Vụ run đến mức trươn trượt trơn màn hình điện thoại, nhấn nhá mãi mới gọi được cấp cứu đến. “Cậu Quận Thành, tôi nghĩ cậu nên chuẩn bị cho tôi một lời giải thích”. Dù chỉ là người làm công nhưng vị trí của Thím Trường trong ngôi nhà này đã sớm như người nhà vậy, mọi việc, mọi điều các bậc trưởng bối trong nhà đều thông qua bà mà nắm bắt.

Chẳng mấy chốc xe cứu thương đã đến. Tống Dung Lam cũng theo đó mà được đưa lên xe rồi nhanh chóng được chuyển đến bệnh viện.

Mãi đến khi Quân Lão Phu Nhân được chuyển vào trong phòng cấp cứu Trương Vu mới có đủ can đảm để gọi điện cho Quận Phu Nhân. Rất nhanh chóng, cha mẹ Quận Thành đã có mặt.

Bup!

Vừa mới xuất hiện, Quần Kình đã không nương tay mà đánh một cái thật mạnh vào mặt

Quận Thành khiến cho anh ngã nhào, cú đấm đó mạnh tới nỗi khiến môi anh liền rớm máu.

“Quân Thành, chuyện này là sao hả?” Quân Kình nắm lấy cổ áo Quân Thành mà kéo lên, ép anh nhìn thẳng vào mắt mình mà

nói.

“Chuyện là..”

“Ba đừng trách anh ấy, tất cả là do con. Con và bà nội xảy ra xô xát, bà nội không may

trượt chân nên mới bị ngã thành ra như vậy”.

Tịch Nhuệ đứng bên cạnh nanh nhảu cướp lời, cô ta bước nhanh tới muốn gỡ cánh tay của Quân lão gia đang nằm trên cổ áo anh ra. “Ở đây ai cho cô lên tiếng?"

“Bảo vệ đầu? Lôi cô ta ra ngoài” Quân Kình không không chút khách sáo mà gào lên, kinh động tới mọi người đang ở gần

đó.

“Kình, có chuyện gì thì từ từ rồi nói. Dù sao chúng ta cũng đang ở bệnh viện” Quân Phu Nhân tiến tới gỡ tay chồng mình ra, nhẹ giọng cất lời. “Còn cô gái này, là ai đây?” Bà đối với cô gái trẻ đang ở ngay trước mắt liền có chút thắc mắc, cất giọng hỏi Quân

Thành.

Quân Thành khó khăn chống đỡ mình mà đứng lên, ôm gọn Tịch Nhuệ vào trong lòng: “Mẹ, đây là cô gái mà con yêu”.

Quận Phu Nhân nhìn cảnh một đôi trai gái tình tứ trước mắt, trên mỗi bà câu lên một nụ

cười, chầm chậm hỏi lại con trai mình:

“Thành, con đây là đang chơi trò gì vậy?”

Nói xong bà liền quay sang phía chồng mình:

“Anh này, Quận Thành bây giờ đã biết cách nói đùa rồi sao? Những trò đùa này em thấy

không vui gì cả”

Quân Kình chỉ đành câm nín, ông không biết làm cách nào để giải thích với vợ mình.

Thật ra trong lòng ông đã sớm rủa Tịch Nhuệ đến trăm lần rằng tại sao cô ta lại có mặt ở

đây.

“Phu nhân, đây là sự thật. Thiếu Gia đang qua lại với cô gái này, cô ta chuyển tới biệt thự riêng của Thiếu Gia sinh sống cũng hơn một tuần rồi” “Vậy còn Tịch Ly đâu?”

Thiếu phu nhân?

Trương Vụ đẳn do do dự một hồi xem có nên nói cho Quận Phú Nhận biết sự thật về cái

chết của Tịch Ly hay không, nhưng sau cùng bà vẫn quyết tâm chôn giấu bí mật này theo

như lời dặn của lão phu nhân:

“Thật xin lỗi, vẫn chưa kịp báo tin cho người. Thiếu Phu Nhân đã mất cách đây hơn một

tuần rồi”