"Làm gì? Anh nhìn mà không thấy tôi đang làm gì sao?" Tịch Nhuệ miệng nói những tay vẫn không ngừng lại động tác, hướng một ánh mắt phẫn hận nhìn về phía Quân Thành. Chân mày Quân Thành lúc này đã chau đến cực điểm, anh quay đầu nhìn về phía Thẩm Sung: "Thím Trương! Phiền thím gọi người thu dọn sạch chỗ này. Cháu không muốn trong nhà mình lại có nơi bừa bộn như vậy." Trương Vu dạ dạ vâng vâng rồi trở ngay xuống nhà, cho người lên dọn dẹp. "Thật đáng thất vọng! Em mau nhìn lại bộ dạng lúc này của mình đi!" "Em kích động vô cớ như vậy là vì cái gì đây, hả?".
"Vô cớ?"
Tịch Nhuệ ngước gương mặt đã sớm đẫm mồ hôi lên nhìn anh, lạnh giọng buông ra một
câu nói:
"Tôi vô cớ như vậy còn không phải do anh làm ra sao? Ở bên cạnh tôi mà anh lại dám
ngang nhiên nghĩ đến người phụ nữ khác?"
"Người phụ nữ khác? Em rốt cuộc đang muốn nói cái gì vậy hả?" "Tại sao anh lại muốn tôi đổi sang dùng hương hoa bách hợp? Anh cho tôi đây là con ngu, không nhận ra anh đang âm thầm nhung nhớ ả Tịch Ly sao?" "Tịch Ly?".
Quận Thành có chút sững sờ khi Tịch Nhuệ bỗng dưng nói đến cái tên này, có lẽ là nói
trúng một chút tim đen nên giọng anh dần nhẹ lại:
"Đừng nghĩ lung tung nữa. Cũng đã khuya lắm rồi, em mau đi ngủ đi."
Anh nói rồi quay lưng đi, đến một giây cũng không quay đầu lại mặc cho Tịch Nhuệ đang điên cuồng gào thét: "Quân Thành, anh quay lại, quay lại đây cho tôi!"
Trở về thư phòng, Quận Thành liền ngồi phịch xuống ghế, tay đưa lên day day trán lộ ra vẻ vô cùng mỏi mệt. Chưa bao giờ anh cảm thấy rằng Tịch Nhuệ phiền phức thế. Vừa làm việc thêm được một lúc, cửa phòng của anh liền bị gõ. Quân Thành đã cố lơ đi
không trả lời những tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền tới ngày càng thêm dồn dập, tựa như
đang thách thức anh.
Đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng Quân Thành cũng đầu hàng. Anh thật sự không thể nào tập trung làm việc được trong một không gian có quá nhiều tạp âm như thế. "Đã khuya lắm rồi. Có chuyện gì không đợi được đến ngày mai sao?" "Bà... Bà nội?". Quận Thành có chút bất ngờ khi thấy Quân Lão Phu nhân ở trước mắt, liền ngay lập tức
thu liễm lại dáng vẻ cáu gắt vừa rồi.
"Đã trễ như vậy rồi mà con vẫn còn thức làm việc sao?" "Dạo này hơi nhiều việc, con cũng không thể nào không cố gắng" "Thật ra con cũng không cần phải nỗ lực đến vậy đâu"
Tránh với việc khích lệ con cháu như một bậc trưởng bối thường làm, Quân Lão Phu Nhân
lại trực tiếp nói ra một câu như muốn đánh chết mọi nỗ lực của anh.
Quân Thành hơi khó hiểu, liền nhẹ giọng hỏi lại: "Bà nội, bà nói vậy là sao?"
Quân Lão Phu Nhân không lập tức đáp lời mà lấy từ trong túi xách da ra một tập tài liệu,
đưa ra ngay trước mặt Quân Thành:
"Cái này là hợp đồng phân chia tài sản. Con cứ thong thả mà xem đi."
Quận Thành có chút sững sờ nhìn tập tài liệu trước mắt nhưng vẫn nhanh tay đón lấy rồi
mở ra.
Anh vừa đọc sơ qua một mặt đầu, chân mày liền chau đến cực điểm:
"Bà nội. Bản phân chia tài sản là ai làm ra vậy? Bà là đang trêu đùa con sao?"
Quận Thành nắm chặt tập giấy tờ trong tay khiến cho tập giấy kia gần như đã nhàu nát. "Trước kia chúng ta đã cảnh cáo con thế nào, con không nhớ ra sao?" "Nếu như cuộc hôn nhân giữa con và Tịch Ly sụp đổ, điều đó đồng nghĩa với việc con chấp nhận mất đi quyền thừa kế. Ta cũng đã có lòng tốt nhiều lần nhắc nhở con, là do con
không nhận"
Quân Lão Phu Nhân khoanh tay trước ngực, âm giọng bình thản mà cất lên.
"Ta đến đây không phải để thương lượng hay giải thích với con. Ta chỉ là muốn trong báo
cho con biết về vấn đề thừa kế" Bà nói rồi quay đi, nhưng vừa đi được vài bước liền bị một giọng nữ cao gọi lại: "Bà đứng lại!" Tịch Nhuệ đá cửa phòng đi ra, bộ dạng cô ta lúc này vẫn xộc xệch không khác gì vài phút
trước.
Quân Lão Phu Nhân chân mày chau chặt, bà trực tiếp bày tỏ sự không hài lòng:
"Quân Thành! Con đang cho ta thấy thứ gì đây? Là chính tay con dẫn loại phụ nữ này vào
cửa nhà Quận Gia hả?"
"Đi vào phòng!"
Quận Thành phóng ánh mắt sắc lạnh của mình thẳng về phía Tịch Nhuệ, khiến cho cô ta
không khỏi rùng mình mà sửng sốt:
"Quân Thành? Anh vậy mà lớn tiếng với em sao?"
Tịch Nhuệ có chút không tin vào tai mắt mình, vẫn cố tình hỏi lại.
"Anh bảo em quay vào phòng ngay, ngay lập tức.
Ánh mắt Quận Thành đã hằn lên tia máu, trực tiếp lớn tiếng với người phụ nữ trước giờ
mình vẫn luôn luôn nói người yêu.
Quần Lão Phu Nhân đứng bên cạnh chứng kiến màn cãi cọ đặc sắc này từ đầu đến cuối, bà thở hắt một hơi rồi hướng mũi giày về đối diện với Quận Thành: "Con, quả thật là lần ta thất vọng. Về vấn đề thừa kế, cứ làm như những gì cha con viết trong kia đi"
"Còn có người phụ nữ này, nội trong mày mai con hãy mau tống cổ cô ta ra khỏi Quân Gia
đi. Từ bao giờ nơi này lại trở thành một nơi ô uế mà bất kì loại người nào cũng có thể tùy tiện ra vào vậy?"
Bà buông ra thêm vài câu nói rồi lập tức rời đi, ở lại nơi này càng lâu chỉ càng khiến bà
thêm khó chịu. Nhưng còn chưa kịp đi, một cánh tay thanh mảnh đã tóm chặt lấy tay bà. Không sai, là Tịch Nhuệ vừa xông lên cản Quân Phu Nhân lại.
"Bà ở lại, tôi chưa cho phép bà đi. Vấn đề thừa kế là sao hả?"