Tịch Ly chỉ ngón tay về phía mình, mắt cô mở lớn, Lạc Anh là đang muốn hỏi có cái gì, hỏi
cô vì sao lại cảm thấy bản thân không phù hợp với chuyên ngành thiết kế thời trang sao?
“Ừ, anh đang hỏi em. Em bảo bản thân không phù hợp với công việc thiết kế, vậy đối với
công việc làm thư ký của riêng anh, em cảm thấy như thế nào?”
Làm thư ký sao?
Âm thanh nhẹ nhàng của Lạc Anh lọt vào tai Cổ Hy, làm cho mặt cô ta liền đen đến cực
điểm. Ban nãy cô ta có đề cập đến vấn đề được làm thư ký trước, anh là đang giả điếc sao? Làm sao có thể trực tiếp bỏ qua lời đề nghị của cô ta rồi đem sự đối đãi đặc biệt ban cho Tịch Ly vậy chứ?
“Anh Lạc Anh. Chị ấy học chuyên ngành thiết kế, đầu có chút kinh nghiệm nào liên quan tới
công việc thư kí đâu? Nếu như anh cần, em có thể hỗ trợ. Dù sao em cũng có một chút kiến thức về công việc này đấy?” Cố Hy cố nén lại tức giận, cười tươi đến chói mắt nhìn Lạc Anh. Nhưng chú ý của anh căn bản chưa từng đặt lên người cô ta. Đôi mắt đen thâm trầm vẫn chú tâm quan sát biểu cảm của Tịch Ly, chỉ thấy cô hơi mím môi, mi mắt hơi cụp xuống: “Cảm ơn anh. Nhưng em quả thật là chưa có kinh ngiệm gì trong công việc này” “Không biết có thể thử. Anh cũng không ngại chỉ cho em” Lạc Anh tươi cười nhìn Tịch Ly, trong lòng anh đã ngầm coi như cô đồng ý. Còn về đề nghị của Cố Hy, coi như anh không để tâm, nhưng cô cũng đã nghe thấy cô ấy
nói.Cô là người có tai, không thể nào sống với tinh thần là người không có tai, không muốn
trả lời gì thì coi như không nghe thấy như anh được.
Chính vì nghĩ như vậy, nên Tịch Ly mới đánh tiếng giúp Cố Hy: “Vậy còn cô ấy thì sao? Anh không phải không nghe thấy, Cố Hy cũng muốn được làm việc
“Nhưng bộ phận thư kí hiện tại đã đủ người rồi, anh nghĩ cũng không cần thêm nữa” Lạc Anh ngả lưng dựa vào ghế, lười biếng đáp một câu. “Nhưng anh vừa mới nói.”
Đúng là trắng trợn mà! Không phải là anh vừa mới bảo cô đến làm thư kí cho anh sao? Đây là đang trêu đùa cô đó hả? “Cái gì cũng có ngoại lệ mà? Em chính là ngoại lệ của anh.” Lạc Anh nhanh miệng chặn ngang lời Tịch Ly, cũng không quá bận tâm đến việc biểu cảm trên mặt Cổ Hy đã trở nên méo mó.
Cô ta thật không dám tin chỉ mới mấy năm trôi qua, Lạc Anh đối với mình lại trở nên lạnh lùng xa cách như vậy. Trước đây anh đã từng yêu cô ta như thế, làm sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy? Hoặc có thể... Chỉ là anh đang cố tỏ ra tình tứ với Tịch Ly trước mặt cô ta để chọc tức Cố Hy, để trả thù việc trước đây cô ta đã bỏ anh mà đi thôi.
Đúng!
Cố Hy tự huyễn hoặc bản thân, cô ta cho rằng Lạc Anh chỉ là nhất thời còn ghi hận mình năm đó đột ngột rời đi, đây cũng là cái cớ thuyết phục nhất để lý giải cho những hành động thấy như không thấy của Lạc Anh đối với cô ta gần đây mà thôi.
Nghĩ như vậy, tức giận trong mắt cô ta liền được giảm đi mấy phần, nụ cười mặc dù hơi gượng gạo nhưng đã trở lại trên môi, bất đắc dĩ tặc lưỡi nhìn màn ấn ân ái ái của đôi nam nữ trước mặt mà mở miệng khen một câu: “Hai người tỉnh cảm thật đấy. Em chỉ là thuận miệng nói ra mong muốn của mình thôi. Nếu như bộ phận thư kí đã có đủ người rồi thì cũng không sao. Em cũng rất vui lòng khi được làm việc tại bộ phận nhân sự” Cố Hy nói rồi nhìn gương mặt đang đỏ bừng của Tịch Ly khi nhìn Lạc Anh, còn có cả hình ảnh anh đang ôn nhu nhìn Tịch Ly cười, trong lòng cô ta càng dâng lên đố kị. Trong nháy mắt bộ não cô ta liền hiện lên toan tính độc ác, mưu mô. Tịch Ly à, hãy cười đi khi còn có thể. Vì sắp tới, tôi nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình, nhất định sẽ từng bước từng bước để chị cam tâm tình nguyện rời bỏ Lạc Anh, để cho anh ấy hận chị không bằng chết. Bữa ăn sáng đó kết thúc không lấy gì làm vui vẻ đối với Cổ Hy, nhưng tâm tình của Lạc Anh và Tịch Ly thì rất tốt. Chỉ là vừa mới ăn hoa quả tráng miệng xong, Lạc Anh đã nhanh tay ôm lấy cô rồi chạy thẳng lên trên phòng, đặt cô lên giường lớn rồi thuận tay khóa trái cửa.
Tịch Ly nhìn thấy một loạt hành động gấp gáp diễn ra trong chớp nhoáng của anh, còn có nụ cười lưu manh trên môi anh khi tiến gần lại phía cô đã trực tiếp dọa cho cô hoảng sợ.
Tịch Ly ngửi thấy mùi nguy hiểm, trong đầu cô vang lên một tiếng nói mau mở cửa chạy đi. Nhưng chân còn chưa kịp đặt xuống giường đã bị cánh tay thô to của Lạc Anh kéo trở lại giường lớn.
Mặt Tịch Ly đỏ bừng, hô hấp của cô bắt đầu trở nên gấp gáp. Anh vậy mà lại tự tiện hôn cô?
Lạc Anh đem cái lưỡi dài thơm tho của mình vào trong khoang miệng nhỏ bé của Tịch Ly trêu đùa, tham lam cướp đi không khí. Tịch Ly chân tay vùng vẫy loạn xạ. Ngạt! Anh làm cho
cô ngạt thở mất.