Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 134: “Em không tới”.






Nhận thấy tay cô đang đập liên tục lên ngực mình, Lạc Anh mới luyến tiếc buông tha đôi môi cô. Chỗ hai người vừa dây dưa, môi Lạc Anh vừa rời khỏi môi cô liền để lại một sợi chỉ bạc lấp lánh.

Tịch Ly vừa được Lạc Anh buông tha liền tham lam hít thở lấy mấy ngụm không khí lớn, hộ hấp của cô vì dồn dập mà khiến cho khối mềm mại trước ngực phập phồng, thật sự là một sự khiêu khích chí mạng đối với Lạc Anh. Mà Tịch Ly vừa bị anh trêu đùa, bây giờ cô thấy anh liền giống như thấy giặc, ra sức né tránh.

"A!"

Vừa đặt chân xuống giường, cổ chân của Tịch Ly đã bị bàn tay của anh nhanh hơn vươn ra nắm lấy, lại một lần nữa kéo cô trở lại giường, một đôi bàn tay to nắm lấy chiếc cằm thon nhỏ của cô, ánh mắt anh giờ đây đã đen đậm hơn một chút: “Em vội vàng như thế, là định chạy đi đâu?” “Em... Em muốn trở về phòng ngủ” Tịch Ly cũng đâu thể thẳng miệng khai ra mình là đang định bỏ trốn, cho nên tìm đại một cái cớ nào đó dễ nghe một chút để lấp liếm, nhưng thật không ngờ cái cớ này lại trực tiếp đẩy cô xuống hố sâu:

“Phòng ngủ của em là ở đây. Vậy em còn định chạy đi đâu?”

Lạc Anh nhìn thẳng vào mắt cô như muốn giam hãm cô, khiến cho Tịch Ly nhất thời liền bất

động.

“Em... Em...” Nói năng của cô bắt đầu trở nên ngúc ngắc, muốn quay mặt đi để né tránh ánh mắt thâm tình của anh nhưng đáng tiếc Lạc Anh đầu cho cô cơ hội. Anh vẫn một mực dùng tay mình giữ chặt lấy cằm cô, khiến cho tay chân Tịch Ly càng trở nên run rẩy.

“Em run cái gì? Anh cũng đâu thể ăn thịt em đâu?”

Lạc Anh bật cười trước những phản ứng đáng yêu của cô, ngón tay anh di chuyển đến môi cô, nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi đã có chút sưng đỏ.

Tịch Ly vì sự trêu chọc của anh mà mặt cô càng đỏ lên gay gắt. Cô biết Lạc Anh bây giờ đã tắt đi chế độ thanh niên nghiêm túc ngày thường rồi. Ngay lúc này, cô xác định anh đã trở

thành một con sói gian manh. Mà bản thân cô lại được chọn là bữa ăn của anh, chỉ là một

con mồi đang nằm im trên thớt chờ sói đến ăn sạch.

Nhưng có thật sự chưa có chuẩn bị. Tịch Ly cũng biết mình không thể dùng cường mà chống lại anh, cho nên cô chỉ có thể dùng những hành động cùng ngôn ngữ nhu mì nhất, trong đầu nghĩ đến mấy cảnh chia ly lâm li bi đát tron phim Hàn Quốc, vì thế chẳng mấy chốc nước mắt đã chảy ra. “Lạc... Lạc Anh. Có gì từ từ nói, em không muốn ở trong tư thế này để nói chuyện với anh” “Ừ. Nhưng anh đâu phải muốn nói chuyện với em? Anh là đang muốn... được yêu thương”

em."

Lạc Anh cười tà mị nhìn cô, nụ cười của anh làm cho cô cảm thấy mình càng không có đường lui. Hơn nữa câu nói vừa rồi đã khẳng định hôm nay dù cô có bày ra chiêu trò gì thì

anh cũng nhất định “muốn” cô.

Trong khi cô đang mơ mơ màng màng, váy của Tịch Ly đã bị Lạc Anh tốc lên cao đến nửa đùi. Sau đó khi cô còn đang bận trừng lớn mắt, anh đã nhanh tay nâng cô ngồi thẳng dậy, động tác nhanh gọn không có lấy một chút dư thừa trực tiếp cởi bỏ cái váy cô, chỉ để lại trên người Tịch Ly độc nhất một bộ nội y màu đen trông vô cùng huyền bí. “Hôm nay là đồ ren à?”.

Lạc Anh nhìn thiết kế của bộ nội y trên người cô, khóe miệng anh khẽ cong lên, đưa ta lên

vuốt vuốt cái cằm mình.

Tịch Ly vừa được giải thoát, cô y như một con thỏ con vừa được thả ra khỏi móng vuốt của

sói xám, nhanh chân nhảy thẳng xuống giường rồi lao về phía cửa.

Những giây phút tay cô vừa định xoay tay nắm cửa, giọng Lạc Anh trầm thấp mang theo một chút khiêu khích từ sau lưng cô vang lên: “Em định cứ như vậy mà chạy ra ngoài sao?” Con mẹ nó! Tịch Ly không nhịn được mà chửi thề một câu ở trong lòng khi cô nhớ tới bộ dạng của mình hiện tại. Cô bây giờ chỉ mặc độc nhất một bộ nội y, cứ như vậy mà lao thẳng ra ngoài thì há chẳng phải là đang vạch áo cho người xem lưng à?

Tịch Ly chầm chậm quay người lại phía sau, cô thật sự muốn tăng xông khi thấy Lạc Anh đang thích thú cầm lấy cái váy kia của mình mà lắc qua lắc lại. “Mau trả lại cho em”.

Tịch ly đưa tay về phía trước, đôi lông mày lá liễu của cô cau lại, anh thật sự đã chọc tức cô thành công.

Nhưng Lạc Anh đâu phải là một chàng trai dễ dàng nghe lời đâu cơ chứ? Anh vẫn cứ trưng ra bộ mặt hồn nhiên vô tội mà cà rỡn nhìn cô, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo cô mau tiến lại phía anh:

“Nào, mau tới đây đi”

“Em không tới”.