Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 136: “Đúng là đồ cầm thú”






Lạc Anh để thời gian qua đi tầm mười phút rồi mới bể cô vào nhà tắm, tận tình làm sạch cơ thể giúp cô, trong quá trình đó cũng không chịu bỏ qua cơ hội tốt mà tận dụng hết mức để chiếm tiện nghi cô, giống như chỉ hận không thể đem cơ thể vô cùng mềm mại của cô khảm vào trong người mình.

Một đêm dài qua đi, lần nữa Tịch Ly mở mắt bên cạnh đã trống không. Trên bàn có một cuốn sổ tay dày. Mở ngay trang đầu tiên đã thấy Lạc Anh dặn dò cô tỉnh dậy nhớ ăn sáng đầy đủ, anh có việc cần phải rời đi trước.

Tịch Ly vừa ngồi dậy, định vươn vai một cái thì eo cô đau như có xe tải mới cán qua. Nói cũng đúng, không đau mới là lạ. Đêm qua Lạc Anh vận động kịch liệt như vậy, giống như đem cái eo của cô xé ra, hiện tại hai bên eo cô còn có chút bầm tím.

“Đúng là đồ cầm thú”

Tịch Ly vừa mắng anh vừa chống đỡ bản thân mình nặng nhọc bước từng bước xuống giường rồi đi vào trong nhà tắm, sau lần này, cô nhất định sẽ không để cho anh có cơ hội chạm vào mình nữa đâu.

“Lạc Anh, anh đợi em một chút”. Lúc này ở bên phía công ty, Cố Hy giống như một cái đuôi không ngừng đeo bám anh, khiến cho Lạc Anh cảm thấy có chút phiền hà cùng mệt mỏi. Nếu như không phải Tịch Ly đã quá mệt vì đêm qua phải “lăn giường” với anh, thì hôm nay

“Em còn có chuyện gì sao? Nơi làm việc của em là ở phòng nhân sự, anh bây giờ còn có cuộc họp, em không thể cùng vào tham dự được đâu”. Lạc Anh đưa đồng hồ đeo tay màu đen tuyền lên nhìn một cái, xác định đã sắp đến thời gian bước vào cuộc họp rồi, cho nên đây vừa là nói thật, vừa là cái cớ để "đuổi khéo” Cổ Hy đi. Nhưng anh thật không ngờ, cô ta trông vậy mà lại không phải là một người quá thông minh. Cổ Hy rõ ràng đã nghe thấy anh nói gì nhưng lại bày ra bộ dạng giống như nghe không hiểu, một mực bám riết lấy Lạc Anh, chạy đến ôm lấy cánh tay anh: “Trợ lý Diêu hôm nay có việc bận đúng không? Phòng nhân sự dù sao cũng có rất nhiều người, cuộc họp quan trọng như vậy anh không thể không cần tới người phụ giúp. Cho nên em có thể làm thư kí ghi chép lại các nội dung quan trọng của buổi họp giúp anh” “Em đã làm hơi quá phận rồi”.

Lạc Anh kiềm chế cơn giận dữ, anh bây giờ ngoại trừ Tịch Ly ra, bất kì người phụ nữ nào khác chạm vào anh đều sẽ khiến cho anh thấy vô cùng khó chịu.

Anh đem cánh tay Cố Hy đang bám trên tay mình nhất quyết mà gỡ ra, sau đó sải từng bước chân dài tiến thẳng đến phòng họp chính nằm ở cuối dãy hành lang.

Cố Hy đứng trơ ra nhìn anh lạnh lùng quay đi mất. Đầu cô ta giống như vang lên một tiếng nổ lớn, anh gọi cái gì là quá phận?

Cứ cho là anh đang trả đũa cô ta vì việc mấy năm trước cô ta đột ngột rời đi đi, nhưng Lạc Anh cũng không cần làm ra vẻ xa cách cô ta như vậy chứ? Mấy ngày qua, anh đối với Cố Hy lạnh nhạt như thế, cô ta cũng đã nhẫn nhịn anh như thế, lẽ nào còn chưa đủ để thỏa mãn thù hận của Lạc Anh sao?

Cố Hy căm tức nhìn về phía cánh cửa phòng họp đã đóng lại, sau đó tiếng giày cao gót chói tai nện mạnh xuống nền nhà, tiến tới trước cửa phòng họp mà xoay tay nắm cửa một cải, vì không khóa nên cửa liền mở ra.

“Lạc Anh”

Mọi người có mặt trong phòng họp đều vì tiếng xoay tay nắm cửa và giọng nữ cao vừa phát ra thu hút, không ai hẹn ai mà đều đồng thời quay đầu qua phái cửa nhìn. Duy chỉ có Lạc Anh là giống như không để ý, anh nói với nhân viên: “Tiếp tục trình bày đi, trưởng phòng Trần” "À? Da."

Trần Duy nghe sếp ra lệnh liền nhanh nhẹn tiếp tục nêu ra kế hoạch phát triển sản phẩm của mình, mọi người nghe Lạ cAnh nói vậy cũng biết anh đang không vui, cho nên ngay ngắn ngồi lại nghe Trần Duy thuyết trình một cách vô cùng nghiêm túc.

Mà Cố Hy bị anh bỏ qua, cô ta cảm thấy mình giống như một trò hề. Nhưng cô ta là ai chứ? Không đạt được thứ mình muốn mà đã bảo Cổ Hy này từ bỏ, chi bằng trùm chăn lại mà chìm vào giấc ngủ mơ đi?

Cố Hy trực tiếp bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của toàn bộ mọi người trong phòng họp mà tiến tới ngồi vào lòng Lạc Anh, đôi tay thanh mảnh quàng ra sau cổ anh, âm thanh ủy khuất nói:

“Tại sao anh lại không chịu để ý tới em vậy?”

Lạc Anh bị hành động của cô ta làm cho bất ngờ, anh tạm thời không phản ứng lại mà ngồi

đơ ra. Cổ Hy thấy anh không phản ứng liền nghĩ rằng anh tiếp nhận hành động gần gũi của cô ta, càng ra sức ôm chặt lấy anh hơn không mảy may bận tâm tới anh mắt của những người xung quanh đang hướng về mình. “Này, cô gái kia là ai vậy?” “Chưa thấy bao giờ, là người quen của chủ tịch sao?” “Thân thiết như vậy, cũng có thể là bạn gái đấy?”. Cố Hy nghe được những lời xì xào bàn tán ở dưới kia, cô ta càng ra sức biểu hiện hơn, thậm chí còn tùy tiện hôn lên má anh một cái.