Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 135: Hả? Anh bị điên à?”.






Giọng Tịch Ly vì kích động mà âm thanh phát ra có chút lớn. Nhưng điều đó không làm cho Lạc Anh sợ hãi mà dừng lại hành động của mình. Anh bày ra bộ dạng như “tôi không nghe, tôi không thấy” sau đó vẫn duy trì nụ cười nhìn cô, đem tấm lưng rộng lớn của mình dựa hẳn vào thành giường. “Lạc Anh! Đó là đồ của em, anh không thể vô lý như vậy?

Mặt Tịch Ly có chút đỏ lên, nhưng giờ đây không phải vì ngượng ngùng mà vì cô đang vô cùng tức giận. “Đồ của em thì em càng phải tự mình tới lấy chứ?” Lạc Anh vẫn duy trì trò đùa, nhưng không còn quá mức trêu chọc cô nữa, chấp nhận thỏa hiệp bước xuống giường rồi tiến lại chỗ cô. “Anh lại định làm gì?”

Tịch Ly nhìn anh đang cao ngạo bước tới, sau đó ép lưng cô dựa lên cánh cửa, cô liền ngước đôi mắt đẹp lên đối thị với anh.

Lạc Anh không trả lời câu hỏi của cô, trực tiếp dùng hành động của mình để chứng minh cho cô thấy, một đôi tay vững chắc liền vòng qua chân cô mà bế bổng cố lên. Tịch Ly bất ngờ bị anh bể lên cũng không thể làm gì ngoài việc liều mạng ôm lấy cổ Lạc Anh

vì sợ ngã.

Và thế là đây đã là lần thứ ba cô bỏ trốn bất thành, bị Lạc Anh kéo trở lại nằm trên giường

ngủ lớn.

Tịch Ly hít một hơi sâu, vừa định mở miệng đã bị Lạc Anh nhanh hơn dùng môi anh chặn lại những lời nói của cô, sau đó âm thanh nam tính trầm trầm đầy mị hoặc vang lên bên tai cô:

“Đừng có nói chuyện. Giữ sức lại một chút, lát nữa la lớn lên cho anh nghe”

“Hả? Anh bị điên à?”.

Tịch Ly nói xong liền muốn cắn lưỡi mình, cô vậy mà lại vừa mới mắng anh? Sai lầm, cô thật là hồ đồ quá. Đã cũng nhau trải qua mấy lần mây mưa, cô đương nhiên biết sở thích quái dị

của anh chính là càng bị cô mắng mỏ thì anh lại càng cảm thấy có hứng thú.

“Nhắm mắt lại, anh muốn hôn em”

Lạc Anh nói như đnag ban ra mệnh lệnh cho cô, điều này khiến cho Tịch Ly kịch liệt phản kháng:

“Em không?

Cô ngoảnh mặt quay đi. Nhưng nào có ngờ Lạc Anh không hôn được môi cô thì lại vô sỉ

đem nụ hôn dời đi nơi khác, môi anh dừng lại trước ngực cô.

Chiếc áo ngực này của cô có chút đặc biệt, nút gài áo là một chiếc cúc bấm được thiết kế đặt trước ngực áo, cho nên Lạc Anh chỉ cần đưa tay khảy nhẹ một cái là chiếc nút kia đã bung ra, phóng thích cho cảnh xuân đầy đặn trắng nõn nà đập thẳng vào mắt anh. Lạc Anh dùng bàn tay to lớn của mình phủ lên trước ngực cô, không do dự mà xoa nắn khối mềm mại trước ngực Tịch Ly, khiến cho cô khẽ rùng mình mà ngân nga lên vài tiếng.

Lạc Anh nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ như mèo con của cô lọt vào trong tại mình, giọng nói

nhẹ nhàng của cô đối với anh quả đúng là loại âm thanh khiêu khích chí mạng.

Lạc Anh hài lòng với biểu hiện của cô, anh càng tận hứng trêu đùa, ngón tay thon dài trượt xuống nơi bí mật của cô, chầm chậm trêu đùa nơi nhạy cảm của cô, làm cho cơ thể của Tịch Ly trong thoáng chốc liền được nhuộm một màu đỏ ửng mê người, miệng cô cũng

không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ nhỏ nhẹ.

Lạc Anh cũng không dễ chịu hơn cô là bao. Cũng đã khá lâu rồi không kết nối với cô, cho

nên hành động của anh càng trở nên gấp gáp, giống như một cậu thiếu niên lần đầu tiên được trải nghiệm loại chuyện mây mưa này. "A!"

Lạc Anh đột ngột đem phần thân tiến vào bên trong cô mà không hề báo trước, hành động

này khiến cho Tịch Ly giật mình, cả cơ thể cô vì thế mà liền căng cứng lên.

Lạc Anh chỉ vừa mới tiến vào được một nửa đã bị cô khít khao ôm chặt lấy, trản anh liền chảy ra mấy giọt mồ hôi, thanh âm dụ dỗ ghé sát vào tai cô: “Bảo bối, ngoan, đừng siết chặt anh như vậy. Thả lỏng ra, anh sẽ làm em thoải mái”.

Nghe ra thì giống như đều là vì cô. Nhưng thật ra không chỉ là vì Tịch Ly mà nếu như còn cứ tiếp tục như vậy, anh nhất định sẽ không khống chế nổi tốc độ của bản thân, đem lí trí vứt sạch hoàn toàn ở bên trong cô mất.

Giọng nói trầm ấm của lạc Anh như một lời mà chú cứ văng vẳng bên tai cô, giống như một mệnh lệnh bắt buộc cô phải thực thi, cho nên Tịch Ly cũng không còn kẹp chặt anh như trước nữa. Thấy cô thả lỏng hơn, Lạc Anh mới có thể thở phào, ánh mắt đầy dịu dàng nhìn gương mặt phiếm hồng vì hoan ái của Tịch Ly, hôn lên vầng trán trơn bóng đã lấm tấm mồ hôi của cô.

Lần này Lạc Anh vô cùng kịch liệt, mỗi lần vận động đều động chạm đến nơi sâu nhất của

cô, không ngừng đòi hỏi khiến cô vài phen ngất thiếp đi, nhưng anh cũng không vì thế mà dừng lại hành động, vẫn cứ không ngừng đòi hỏi cô.

Rốt cuộc sau hơn hai tiếng kích tình, Tịch Ly toàn thân mệt lả, mắt nhắm chặt như dính bùn, không như ai kia mặc dù quyết liệt như vậy mà vẫn không có chút gì vẻ mệt mỏi, trái lại còn bày ra bộ mặt vô cùng hài lòng.

Lạc Anh yên lặng ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô đang say ngủ, giống như một

nàng công chúa, cũng chỉ có lúc ngủ cô mới có thể hoàn toàn dịu dàng như vậy, còn ngày

thường tỉnh táo ít nhiều gì cũng sẽ có một chút chống đối anh.