Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 157






“Con cũng đã lớn rồi, những việc mà còn làm con nên tự chịu trách nhiệm cũng như tự giải quyết đi. Mẹ sẽ không can thiệp vào, quyền quyết định như thế nào là ở con”

Lạc Phu Nhân nói với Lạc Anh sau đó quay sang nhìn Cố Hy vẫn đang duy trì tư thế ngồi trên nền nhà:

“Còn có cô gái này, ở đây không hoan nghênh cô, mời cô rời đi cho”

“Nhưng thưa bác, Lạc Anh đã đồng ý để cho cháu ở đây." Cố Hy biết Lạc Phu Nhân không vừa ý với cách xưng hô của mình liền linh hoạt thay đổi. Nhưng cách làm này cũng không tạo làm cho Lạc Phu Nhân đối với cô ta nảy sinh thêm hảo cảm.

Bà không nể nang gì mà thốt ra những lười như thể trực tiếp muốn đuổi Cổ Hy đi, cô ta biết không còn hi vọng gì ở phía Lạc Phu Nhân nên chỉ đành chuyển hướng quan van nài Lạc Anh để cho mình ở lại: “Lạc Anh. Anh xem bác ấy.” Nhưng hiệu quả không như cô ta tưởng, con nhà công không giống lông cũng giống cánh. Cách Lạc Anh suy nghĩ cùng hành động giống hết Lạc Phu Nhân. Chưa đợi cô ta nói hết câu, anh đã lên tiếng chặn ngang câu nói của cô ta lại: “Đã đủ rồi. Ở nhờ lâu như vậy, tôi nghĩ cũng đã đến lúc cô nên tìm cho mình một chỗ ở cổ

định rồi”

“Nhưng.” Cố Hy rưng rưng nước mắt nhìn anh, giọng cực kì đáng thương ngập ngừng nói: “Nhưng tối hôm qua chúng ta đã cùng nhau làm chuyện đó. Anh không phải sẽ không muốn chịu trách nhiệm với em chứ?”

Cố Hy ngước mắt lên nhìn Lạc Anh, gương mặt cô ta lúc này đã đầy nước mắt. Chiếc vay ngủ mỏng manh vì cử động quằn quại của cô ta mà dây áo trượt xuống, để lộ ra bộ ngực nõn nà. Lạc Phu Nhân đối với bộ dạng khiêu gợi của cô ta trước mắt, bà đưa tay lên day trán, hít một hơi sâu sau đó quay vào phòng mình, trước lúc rời khỏi chỉ lưu lại một câu nói cho Lạc

Anh:

“Chuyện này con tự giải quyết đi. Rắc rối là do con gây ra, nhưng mẹ cũng hi vọng con không phải là đứa trẻ ngu ngốc, đừng làm uổng phí công lao những năm trước mẹ nuôi con." Thím Cố thấy vậy cũng muốn đi theo Lạc Phu Nhân, nhưng bắt gặp ánh mắt bà giống như

đang muốn bảo thím Cố ở lại cùng Lạc Anh nên bà cũng không đi theo Mộ Tuyết Dung mà đứng lại trong phòng khách, để nếu như chuyện quá khó giải quyết đối với Lạc Anh thì Cố Hải cũng có thể đứng ra nói giúp anh.

Nhưng Cổ Hải có vẻ đã lo xa, Lạc Anh dù sao cũng là người đứng đầu một tập đoàn lớn,

đối với chút chuyện cỏn con này đương nhiên sẽ không thể nào làm khó được anh.

Lạc Anh đối diện với Cố Hy đang khóc lóc trước mặt, ánh mắt anh không có bất kì một tia gợn sóng nào, từ từ cúi thấp người xuống đối diện với cô ta, dùng đôi tay thô ráp nâng cằm cô ta lên, để cho Cố Hy có thể đối mặt với ánh mắt đen thâm trầm đang ẩn nhẫn bão tố

phía sau của anh:

“Trách nhiệm? Cô đang đòi hỏi tôi chịu trách nhiệm với cô sao? Cho nên, là ai cho cô dũng

khí, để cô làm càn khiêu khích tôi vậy, hả?” “Lạc Anh? Anh đang nói gì vậy? Anh nghi ngờ em sao?”

Cố Hy không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô ta đảo mắt nhìn qua chỗ khác, nhưng vẫn

rất cứng miệng.

Lạc Anh cảm nhận được cơ thể cô ta đang run rẩy thông qua bàn tay mình, anh cũng không ngại vạch trần thủ đoạn của Cố Hy: “Ban nãy lúc từ bệnh viện về, là cô đem nước cho tôi uống” “Chỉ dựa vào một cốc nước, anh không thể kết tội em” “Là vậy sao?” Lạc Anh nhướn mày nhìn Cổ Hy đang cãi cố, anh đưa mắt nhìn thím Cố sau đó nói với bà:

“Thím Cổ, phiền thím bật tivi lên, kết nối với camera trong bếp, để xem cô ta còn cãi như

thế nào?

“Đừng” Cổ Hy vừa nghe anh nhắc tới camera, cô ta liền chạy qua chỗ Cố Hải, ngăn cản bà bước

lại chỗ tivi.

Thím Cố chứng kiến hành động của cô ta, không khỏi thấy bật cười. Đây không phải cái mà người ta vẫn gọi là “có tật giật mình” “giấu đầu lòi đuôi” sao? Bà thấy Cố Hy ra sức lôi kéo chân mình lại, Cố Hải cũng phối hợp không bước đi nữa, đợi Lạc Anh tiếp tục xử lý cô ta.

Cố Hải đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Lạc Anh đang nhếch mép nhìn Cổ Hy, sau đó âm thanh lạnh lẽo không có nhiệt độ vang lên trong căn phòng: “Không phải cô nói là cô không làm gì sao? Tại sao bây giờ lại bày ra bộ dạng sợ hãi thái

quá như vậy chứ?”

Nghe Lạc Anh nói, Cố Hy mới dừng lại hành động lôi kéo Cố Hãi của bản thân, trên gương

mặt lộ ra một nụ cười gượng gạo:

“Em... Em thật sự không có làm mà. Anh có thể nghi ngờ tất cả mọi người khác, nhưng

anh không nên nghi ngờ em”