Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 158






Nói rồi cô ta liền đứng lên rồi nhanh chóng chạy qua chỗ Lạc Anh, ôm lấy cánh tay anh, cố cọ xát bộ ngực lớn của mình vào tay anh.

Lạc Anh đương nhiên không để cho cô ta đụng chạm mình. Mấy ngày qua anh nhân nhượng cô ta, nhưng thật không ngờ sự niệm tình của anh đối với cô ta lại trở thành dung túng, tạo điều điện để cho Cố Hy hung hăng làm càn, lại còn dám giở trò ngay trong ngôi nhà này của anh. Nếu như Tịch Ly đã biết, vậy thì số này coi như anh ăn đủ rồi.

“Thím Cố, phiền thím thu dọn hành lý giúp Cố Hy. Nội trong hôm nay, tôi muốn người phải

ra khỏi cửa”

Lạc Anh nói rồi quay người rời đi, mặc kệ cho Cố Hy ở phía sau đang gào khóc.

Nếu như Cố Hải nói, Tịch Ly đã rời khỏi bệnh viện rồi, vậy thì hiện tại anh cũng không cần

tới bệnh viện tìm cô nữa. Muốn biết hiện tại cô đang ở đâu, nơi có thể tìm ra manh mối

nhanh nhất có lẽ là từ phía Quận Thành.

Nghĩ như vậy, Lạc Anh liền nhanh tay lấy điện thoại rồi nhấn số gọi cho Quận Thành, Ban

đầu quả thật không có ai nghe máy, nhưng kiên trì thêm một lúc Quân Thành rốt cuộc cũng

chịu nghe điện thoại. “Lạc Tổng, anh đang làm phiền tôi họp đấy”

Giọng Quân Thành có chút bực bội khi nghe máy, nhưng Lạc Anh lại không cho đây là vấn đề. Vì vấn đề quan trọng nhất đối với anh hiện giờ chính là phải tìm được Tịch Ly.

Nghe thấy Quận Thành lên tiếng, Lạc Anh cũng rất nhanh chóng nắm bắt cơ hội hỏi Quân Thành về vị trí của Tịch Ly: “Quân Thành, anh có biết Tịch Ly đang ở đâu không?” “Tịch Ly? Không phải mấy tiếng trước tôi vừa chở cô ấy về nhà sao? Tại sao anh bây giờ lại gọi điện hỏi tôi cô ấy đang ở đâu cơ chứ?”

Quận Thành nhíu mày trước câu hỏi của Lạc Anh, anh cảm thấy bắt đầu có chuyện lạ.

Lạc Anh nghe thấy Quận Thành nói vậy, giống như chưa nhận được đáp án mà mình

mong muốn nên đành thêm một lần hỏi lại: “Anh thật sự không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu sao?”

“Này!”.

Quân Thành nghe thấy Lạc Anh ngơ ngác hỏi về vị trí hiện tại của cô, trong tâm anh có chút hơi kích động, lớn tiếng mắng Lạc Anh: “Mặc dù tôi không biết mối quan hệ giữa hai người hiện tại như thế nào, nhưng nếu cô ấy

đã lựa chọn tạm thời ở bên cạnh anh, thì tốt xấu gì anh cũng nên bảo vệ cô ấy cho tốt chứ? Tại sao bây giờ lại chạy tới tìm tôi hỏi chuyện rồi? Nếu như anh không thể bảo đảm cho cô ấy được, vậy thì chi bằng?” “Tạm thời? Cái gì gọi là tạm thời?” Lạc Anh cực kì không vừa ý vưới cách nói này của Quân Thành, anh liền ngay lập tức lên

tiếng phản bác lại.

“Tôi với cô ấy chính là đang ở bên nhau. Sau này tôi cũng không phiền giám đốc Quân

phải để tâm tới người phụ nữ của tôi làm gì nữa”

“Này...” Lạc Anh nói xong liền cúp máy, mặc kệ Quân Thành vẫn còn đang muốn “giáo huấn” anh.

Quận Thành ở đầu dây bên kia nghe một tiếng tút dài vang lên bên tại mình, tâm tình anh

khó tránh khỏi cảm thấy hơi bực bội.

Cái gã này rốt cuộc là làm sao vậy? Vô duyên vô cớ lại giống như đang nổi khùng lên như thế?

Tâm tình Lạc Anh cũng không khá khẩm hơn Quân Thành là bao. Anh vừa tắt điện thoại liền ngồi gục xuống nền nhà, bàn tay to đưa lên nắm một chút tóc để bày tỏ sự bực bội của

bản thân.

Anh thế nào lại ngu như vậy? Lại để cho Cố Hy tính kế mình, đã thế lại còn bị Tịch Ly trông thấy.

Thà rằng cô không nhìn thấy, người cảm thấy tội lỗi sẽ chỉ có mình anh, cô cũng sẽ đỡ cảm thấy đau lòng hơn. Nhưng bây giờ Tịch Ly đã biết rồi, anh khẳng định cô đang vô cùng suy sụp. Hơn nữa thím Cố còn nói cô đã rời đi, vậy càng có thể cảm thấy Tịch Ly hiện tại đang vô cùng thất vọng.

Lạc Phu Nhân đẩy cửa phòng bước ra liền bắt gặp một màn khóc lóc kêu trời của Cố Hy, còn cậu con quý tử của bà lại không thấy mặt đâu, tay bà liền đưa lên để trán. Tại sao chỉ mới sang nước ngoài có một thời gian thôi mà mọi chuyện lại trở nên rối rắm như vậy

chứ?

“Thím Cố. Vị tiểu thư này là do ai mời tới đây vậy?” Lạc Phu Nhân nhìn Cố Hy đang ôm lấy vali một mực không chịu rời đi, có chút thắc mắc

mà lên tiếng.

Thím Cố ngập ngừng một hồi lâu, song trước con mắt có phần dò xét cùng áp lực từ bầu

không khí xung quanh buộc bà phải thành thật lên tiếng:

“Thưa phu nhân. Vị tiểu thư này là do chính thiếu gia mời về ạ?

“Chính nó mời về sao?”

Mộ Tuyết Dung trừng lớn mắt để biểu đạt giống như bà vừa nghe thấy một chuyện không thể nào tin được, liền lập tức hỏi ngược lại Cố Hải để lấy được đáp án cho chắc chắn.