Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 16






"Nhưng ở trên tầng hai cũng có phòng tắm mà, chẳng phải anh thường dùng phòng tắm trên tầng hai sao?" "Anh nghĩ thỉnh thoảng cũng nên có thêm những trải nghiệm mới. Anh vốn thích những

điều mới mẻ mà"

Lạc Anh cố nói một cách tự nhiên, nhưng thật ra nội tâm anh đang gào thét. Anh đưa tay

sờ lên mũi, muốn xác nhận lại xem máu mũi đã ngừng chảy hẳn chưa. Nếu ở trước mặt cô mà bày ra bộ dạng như kẻ biến thái vậy thì quả là mất mặt anh chết mất. "Vậy anh vào tắm đi, em đi ra ngoài trước"

Cô nói rồi vội vã lách qua anh mà chạy ra phòng khách. Thật sự không hiểu sao bây giờ hễ cứ thấy mặt anh là tim cô đập liên hồi.

Tịch Ly cũng đâu phải là lần đầu thấy trai đẹp, cô cũng đâu dễ bị trai đẹp làm cho choáng ngợp đầu.

Cho nên cô chắc chắn không phải do bản thân mình bị rung rinh trước vẻ ngoài điển trai của anh. Vậy thì rốt cuộc tim cô đập nhanh khi thấy anh là vì điều gì chứ? Tịch Ly thả mình ngồi xuống ghế sofa, cô cứ như vậy ngồi vừa xem ti vi vừa cắn hạt dẻ. Có lẽ là do cả ngày nay tung tăng quá cho nên chỉ xem được một lúc là cô liền ngủ thiếp đi.

"Tịch Ly, Tịch Ly!"

Dang mơ màng ngủ thì cô có cảm giác như ai đó đang gọi mình. Tịch Ly từ từ mở mắt ra, còn cố tình dụi dụi mắt cho nhanh tỉnh táo lại. Trời đất quỷ thần thiên địa ơi!

Đập vào mắt cô là một thân hình cơ bắp cuồn cuộn sáu múi.

"Sao vậy? Tịch Ly?"

"Anh... Sao anh lại không mặc áo?"

"Tại trời nóng quá mà, em không thấy vậy sao?" "Ha ha, nóng. Đúng là trời nóng thật" Cô nắm lấy cổ áo mình mà kéo ra kéo vào, cố hạ nhiệt đi cho gương mặt đang đỏ lựng.

Lạc Anh nhìn thấy mặt cô đỏ lên, còn tưởng là do cô bị sốt, cho nên càng áp sát mặt lại

gần cô, còn áp trán mình lên trán cô để do thân nhiệt:

"Trán em nóng quá này."

"Còn không phải là tại anh sao?"

Cô lẩm bẩm trong lòng.

"Này, Tịch Ly...".

"Có chuyện gì sao ạ?" "Mũi em... Đang chảy máu ròng ròng luôn kìa!" Lạy chúa tôi!

Nghe nghe theo lời anh liền đưa tay lên sờ mũi.

Đây rốt cuộc là loại tình huống máu chó gì vậy? Là cười người hôm trước hôm sau người cười sao? "Đừng cổ ngửa mặt lên. Em cứ để cho nó chảy ra đi, đừng cố kiềm nó lại" Lạc Anh dựa sát vào gần cô, bắp thịt anh chạm sát vào tay cô, cảm giác mấy cái múi bụng múi nào ra múi nấy ấy ma sát vào da thịt cô càng khiến cho cô thêm kích thích... À không, phải nói là thêm thẹn thùng, khiến cho "máu ngại" của người thiếu nữ ấy càng ào ạt

tuôn ra.

Sau một hồi kịch thiệt đổ máu và cầm máu, cuối cùng máu mũi cô cũng ngừng chảy rồi.

Hai người họ cùng ngồi xuống ghế, ngày hôm nay cả hai người họ ai nấy đều được một phen khủng bố tinh thần rồi.

"Anh..."

"Em..."

"Em nói trước đi!"

"Anh nói trước đi!"

"Anh chỉ muốn hỏi là vậy bữa tối hôm nay em định thế nào? Chúng ta ra ngoài ăn được

chứ?"

"Nhưng đồ ăn mà em nấu..." Cô và anh cùng đồng thời hồi tưởng lại các tác phẩm nghệ thuật" của cô, sau đấy cùng đồng loạt thở dài. "Thật xin lỗi. Em đã làm anh thất vọng rồi. Thật không ngờ lần này em lại nấu ăn tế đến vậy!"

Mặt Tịch Ly xị xuống, môi anh đào đỏ mọng khẽ chu lên. Lạc Anh nhìn thấy dáng vẻ ỉu xìu của cô, còn có gương mặt ửng hồng như trái táo kia liền không kìm được, vươn tay ra nhéo nhẹ vào cái má phúng phính mềm mịn của cô mà nói: "Làm sao mà thất vọng được? Anh vẫn chưa nếm thử vị của nó mà?"

“Nhưng cá và bánh đều đã cháy đến vậy rồi, làm sao ăn được nữa?” Tịch Ly có chút thất vọng nhìn anh. Nhưng Lạc Anh là ai chứ? Anh là một chính nhân quân tử, là đấng nam nhi đầy khí phách, là một quý ông đầy lịch lãm. Liệu anh có thể đành lòng nhìn quý cô của mình mặt mày ủ rũ được hay sao? “Anh chính là thích ăn đồ cháy đấy, em không biết anh có sở thích này hay sao?”

“Sao lại không nói gì? Em đang nghi ngờ anh có đúng không? Nào, đem hết đồ ăn ra đây. Lạc Thiếu Gia này sẽ chứng minh cho em thấy!”. Lạc Anh hướng ngón tay cái chỉ về phía ngực mình sau đó hất cằm nói với cô. Trong lòng Tịch Ly đương nhiên sẽ khó lòng mà tin tưởng. Nhưng nhìn thấy điệu bộ đang vô cùng cao hứng của anh như vậy, cô cũng lật đật chạy vào bếp rồi bưng đồ ăn ra.

Đặt “thành phẩm” cá cùng bánh “bóng đêm” ra trước mặt anh, Tịch Ly có chút lo lắng mà hỏi lại Lạc Anh: “Này, Lạc Anh, anh quyết định là sẽ ăn thật hả?”