Lạc Anh nuốt nước bọt, mồ hôi sau lưng áo đã sớm chảy ròng ròng. Bố, mẹ, thật xin lỗi. Con trai bất hiếu, đã làm trái truyền thống ăn đồ chín vừa, uống nước sôi kĩ của nhà họ Lac rồi. Lạc Anh cầm đôi đũa gỗ lên trên tay, tay anh lúc này thật có chút run rẩy. Anh cố gắng hồi tưởng lại bộ dạng dữ dằn của bà chằn quản gia dạy lễ nghi cho anh hồi bé, cuối cùng cũng bình tâm lại gặp được miếng cá lên, sau đó cho vào miệng, nhai, nuốt.
Tịch Ly ngồi bên cạnh cũng như đang vô cùng hồi hộp mà quan sát biểu cảm của anh, chỉ chờ anh đưa ra “lời phán xét”. “Vị của nó. ăn như thế nào?”
“Vị than củi”
Lạc Anh gượng gạo cười, đôi mắt hẹp dài giờ phút này đã long lanh nước mắt.
Vị đắng của món ăn này, thật khiến anh cảm động đến đau lòng. Làm sao trên đời này, lại có một thứ còn đắng hơn cả cà phê đen vậy? “Anh thật sự không sao chứ?”
Tịch Ly đưa tay lên vuốt sống lưng anh, Lạc Anh giây phút này thật sự đã không còn tâm tình mà cảm thụ “sự ngọt ngào” từ món ăn kia đem đến cho anh nữa. Anh bỏ qua quy tắc
“nhai kĩ trước khi nuốt” của gia đình, trực tiếp đem miếng cá kia nuốt xuống. Lạc Anh đưa tay lên để trán, anh thật sự không biết giây phút này nên nói ra cái gì. Anh không phải đồ giả dối sẵn sàng khen món ăn này ngon. Nhưng cũng không ngu đến mức trực tiếp chế món này. Trong lòng anh lúc này đã mắng món cá kia đến vạn lần. Cmn hậu vị đắng nghét kia vẫn đang tung tăng nhảy múa trong miệng anh đây này. Sau một hồi suy nghĩ, anh rốt cuộc cũng “thông minh” mà đưa ra một lời đề nghị: “Tịch Ly này, anh thấy chúng ta vẫn là nên ra ngoài ăn tối đi”. Tịch Ly nhìn thấy tia khẩn cầu cùng khổ sở trong mắt anh, cô đương nhiên sẽ không tuyệt
tình tới mức từ chối.
“Được, vậy anh đợi em lên thay đồ”
“Ừ, cùng nhau đi. Em lên thay đồ đi, bây giờ anh đi tắm đã” “Nhưng anh vừa mới tắm xong mà?”
Ôi mẹ của tôi ơi. Tôi đây chính là nhất định bị mùi vị của món cá kia làm cho lú luôn rồi.
Anh chỉ là đơn thuần muốn đi súc miệng để rửa sạch cái vị đắng nghét kia thôi, làm sao lại nói ra là mình sắp đi tắm tiếp vậy?
Hừ, chỉ có con gái mới một buổi tắm hai lần mà thôi.
Còn anh cũng đâu có... Sạch sẽ đến như vậy đâu chứ? Lạc Anh gượng cười đặt tay lên vai cô, sau đó làm bộ ưu nhã nói:
“Anh đây chính là bẩm sinh đã thích tắm hai lần trong cùng một buổi tối đấy. Đấy chính là
thói quen tốt, chẳng lẽ em lại thấy nó có vấn đề sao?”
Tịch Ly nhìn vào đôi mắt sâu kia, cô lắc đầu lia lịa, sau đó đứng dậy chạy như bay lên
phòng: “Không sao, anh thích là được. Em lên phòng thay đồ đây” Đợi dáng cổ khuất sau cái cầu thang kia rồi, anh mới thả mình nằm xuống ghế. Thôi bỏ đi, coi như là lần này nếm thử món ăn của cô để lấy kinh nghiệm vậy.
Hơn nữa, miễn là món ăn mà chính tay người con gái mình yêu nấu, tin tưởng rằng bất kì chàng trai nào cũng sẽ giống như anh, ngu ngốc đâm đầu vào mái đao xuống biển lửa... À không! Phải là can tâm tình nguyện nếm thử, là tình nguyện nếm thử, tình nguyện nếm thử
đó, ahaha.
Chỗ này là điều quan trọng, cho nên mẹ anh dặn phải nhắc lại ba lần.
Lạc Anh suy nghĩ xong liền đứng bật dậy, chạy lên phòng thay đồ. Anh chọn một bộ đồ thể
thao thoải mái, sau đó bước xuống nhà đã nhìn thấy cô đang đợi sẵn, chợt lòng anh tựa
như có dòng nước mát vừa chảy qua, khiến cho tâm tình Lạc Anh giây phút này bỗng trở
nên vô cùng sảng khoái.
Anh xoay xoay chiếc chìa khóa trong tay, sau đó tươi cười nói với cô:
“Đi, hôm nay anh đích thân dẫn em ra bên ngoài trải nghiệm”.
Nói rồi hai người cùng nhau xuống gara để xe, Lạc Anh cũng nhanh chóng đi vào trong lấy
ra một chiếc xe mô tô phân khối lớn.
Anh ném chiếc mũ bảo hiểm về phía cô, mà Tịch Ly cũng rất phối hội liền bắt được.
Lạc Anh đưa ngón tay cái về phía cô tỏ vẻ tuyên dương, sau đó hơi nghiêng đầu hướng mắt ra sau, ý bảo cô nhanh leo lên xe mà ngồi: “Bắt đẹp lắm. Em lên xe đi”.
Thú thật đây cũng không phải là lần đầu tiên Tịch Ly ngồi xe mô tô. Nhưng đây là lần đầu
tiên, cô có cảm giác như thế này. Có một chút hào hứng, còn có. Tim đập có hơi mạnh.
Lạc Anh không quay đầu lại, dùng tay mình bắt lấy cánh tay nhỏ bé của cô, để vòng qua eo mình:
“Bám chắc lấy, anh tăng tốc đây” Tịch Ly gật đầu như gà mổ thóc, gương mặt bầu bĩnh đã sớm ửng hồng lên. Cảm giác căng thẳng khó tả lúc này, cô cũng không biết nên lý giải là gì nữa. Có thể nghĩ, đây là lần đầu tiên cô ra ngoài cùng một người không phải Quân Thành đi? Chạy xe thêm chừng mười lăm phút nữa, cuối cùng họ cũng đến được một quán ăn.
Tháo mũ bảo hiểm ra, Tịch Ly không khỏi có chút bất ngờ. Người như Lạc Anh mà lại chịu
ăn uống ở một cái quán ven đường trông op ẹp vậy sao?
Lạc Anh vừa vặn mở mũ bảo hiểm ra, cũng trông thấy biểu cảm ngạc nhiên đến sắp lòi
luôn hai con mắt ra ngoài của cô, giống như nhìn thấu được ý nghĩ trong đầu cô, không nhịn được cười mà bước tới xoa đầu Tịch Ly sau đó cất giọng trầm trầm nói: “Đồ ăn ở quán này rất ngon, anh đã từng ăn thử. Nếu em không thích nơi này thì chúng ta
sẽ đổi qua nhà hàng khác”