Tịch Ly bật cười rồi và đưa hai tay lên che mắt, cô cảm thấy mừng vì có vẻ như Cố Huệ đã tìm được đúng người đàn ông là mảnh ghép tình yêu còn thiếu trong cuộc đời cô ấy rồi. Alan là một người đàn ông tốt, Tịch Ly tin chắc anh ta có thể khiến cho Cổ Huệ vui vẻ, cũng có thể chịu đựng được tính khí nóng nảy thất thường của bạn thân cô. “Tiểu thư. Tôi vào có được không ạ?” Câu chuyện đang vui vẻ, đột nhiên quản gia từ dưới lầu bước lên. Mặc dù cửa không khóa nhưng bác quản gia vẫn đứng bên ngoài phòng, đợi có được sự cho phép của Cố Huệ mới bước vào bên trong. “Bác Trần, có chuyện gì vậy ạ?”. Cố Huệ thấy bộ dạng ấp a ấp úng của quản gia Trần, cô linh cảm sắp có chuyện gì không tốt lắm.
Trần Cảnh có được sự cho phép của Cố Huệ mới bước và phòng, nhưng nét mặt ông vẫn đầy do dự không biết có nên nói cho Cố Huệ biết hay không. “Bác Trần, có chuyện gì vậy à?” Cố Huệ bắt đầu không kiên nhẫn hỏi.
“Tiểu thư, chuyện là ở bên dưới nhà, có một người mới tới?”
“Mới tới? Là khách của anh trai sao?” “Không phải a. Là tam tiểu thư, cố Cổ Hy vừa mới tới. Ở bên dưới nhà, đang gây lộn với cậu Cố Quân”
“Cố Hy?” Cố Huệ nghe thấy cái tên này liền đập tay lên nệm mà đứng lên, còn sắc mặt Tịch Ly cũng trở nên trắng bệch.
Cổ Huệ mặc dù đang vô cùng kích động nhưng cũng không quên để ý tới tình trạng của Tịch Ly. Quay snag nhìn cô, Cố Huệ dặn dò cô một tiếng: “Tịch Ly, cậu cứ ở yên đây, đừng có đi xuống dưới. Chuyện này cứ để tớ xử lí là được rồi. Alan sẽ ở đây trông chừng cậu, yên tâm ngủ một giấc đi, đừng nghĩ ngợi gì hết”. Cái con cáo già này! Trong lòng Cổ Huệ đang thầm mắng Cố Hy đến vạn biến. Đúng thật là âm binh bất tán, hại cho trái tim của Tịch Ly tan nát rồi còn dám vác cái mặt đến đây, đúng thật là khiến cho
một người có chuyên môn đi trừng trị mấy đứa trà xanh như Cố Huệ muốn rửa tay gác kiếm cũng không yên ổn mà gác kiếm cho được.
Hành hiệp trượng nghĩa, lấy nghĩa làm trọng. Nếu cưng đã tự dâng mình đến cửa, chị đây
cũng không ngại đấu tay đôi với cưng đâu.
Cố Huệ nghĩ như vậy trong đầu rồi đặt chân xuống giường, trước lúc theo quản gia đi ra
khỏi cửa còn không quên quay lại dặn dò Alan: “Anh ở lại đây đi, trông chừng cậu ấy giúp em một chút. Ngoan ngoãn đợi em, em sẽ nhanh quay lại”. Nói rồi đóng cửa phòng lại, trực tiếp đi xuống phía dưới lầu. Vừa mới đặt chân xuống phòng khách, đập vào mắt Cố Huệ là cảnh Cổ Hy đang lôi lôi kéo kéo tay Cố Quân, mặc cho mặt mày anh đang vô cùng cau có: “Anh, dù sao em cũng là em gái anh, anh không thể nào đối xử với em như vậy được.” “Bỏ cái tay ra” . Cố Quân hất tay cô ta tránh xa ra khỏi mình, nhưng cố Hy vẫn một mực đeo bám anh tựa
như một con sâu, khiến cho toàn thân Cố Quân giận run cùng ngứa ngáy. Cố Huệ làm sao có thể chỉ đóng vai quần chúng đứng ở bên ngoài để xem vở kịch này? Cô ấy, đương nhiên là xông pha.
“Ố ồ, xem ai đến đây kìa” Cố Huệ khoanh tay đi tới trước mặt Cố Hy, sau đó động tác vô cùng dứt khoát, không một chút dịu dàng nào đẩy ngã cô ta trên ghế sô pha rồi kéo lấy Cổ Quân về phía mình. “Tiểu Huệ, sao em lại xuống đây?”
Quần áo Cố Quân bị Cố Hy lôi kéo đến xộc xệch. Cái bộ dạng ngốc nghếch này của anh ta thật sự là khiến cho Cố Huệ muốn tu cũng không tu được, nhất định phải mắng người:
“Em mà không xuống thì để cô ta kéo áo anh đến rách luôn sao? Bình thường anh mắng em ghê gớm lắm mà, làm sao bây giờ đối với cô ta lại nhân nhượng vậy?” “Anh..” “Chị Cổ Huệ, chị đừng trách anh Quân. Anh ấy không phải là thiên vị em đâu, chỉ là thương cho voi cho vọt, ghét ngọt cho bùi. Có lẽ là vì thế nên anh Quân mới hay mắng chị thôi.”
Cố Quân còn chưa kịp cất lời thì Cổ Hy đã nhanh miệng cắt ngang lời của anh. Hai mắt cô ta nhìn Cố Huệ long lanh, giống y như sắp khóc. Như thế này, có tính là cô ta đang định sử dụng mỹ nhân kể cùng khổ nhục kế để khiến Cố Quân cùng Cố Huệ lung lay không? Sự thật là không!
"Nin!"