Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 165






Cố Huệ không để cho cô ta có cơ hội nói tiếp, trực tiếp chỉ tay mình vào thẳng mặt cô ta. Cổ Hy vốn đang nhập vai lại bị Cố Huệ trừng mắt dọa cho một vố, nhất thời cô ta cảm thấy kĩ năng làm diễn viên bấy lâu nay của mình bị sỉ nhục, hai cánh môi dày được thoa son nước màu đỏ chót mím chặt vào nhau, tựa hồ như chỉ cần dùng thêm một chút sức nữa là có thể bật máu. “Được diễn mấy vai quần chúng trên sân khấu trường đại học thì nghĩ mình nghĩ là diễn viên hạng A ở bất cứ nơi nào cũng có thể phô diễn khả năng diễn xuất sao? Có cần tôi tát một cái cho cô tỉnh lại không hả?” Cổ Huệ giơ tay mình lên, điệu bộ thật sự giống như đang muốn tát cho Cố Hy một cái. Toàn thân Cố Huệ không lạnh mà phát run. Cô ta vốn chỉ cho rằng Cố Huệ có ác cảm với mình, nhưng thật không ngờ cô ấy lại bài xích mình tới mức đó. Dẫu sao cũng là người cùng một nhà, vậy mà lại có thể nói ra mấy lời chanh chua cùng dọa đánh cô ta?

-

A

“Chị Cố Huệ, sao chị lại nói em như vậy? Em... Em đâu có đang diễn kịch cái gì?” “Vâng, cô không diễn kịch thì chính là đang diễn tuồng rồi. Nơi này không hoan nghênh cô, mời cô đi chỗ khác” Cố Huệ chỉ tay về phía cửa chính, lập tức tỏ thái độ gay gắt muốn đuổi Cố Huệ đi. Cổ Hy thấy đã không còn chút hi vọng nào nơi Cố Huệ, cho nên cô ta chuyển sự chú ý sang phía cố Quân, vượt qua mặt Cố Huệ mà lao tới ôm lấy Cố Quân: “Anh Quân, anh xem. Dù sao đây cũng không phải là nhà chị ấy. Đây là nhà của anh, chị ấy làm sao lại có thể tự cho mình cái quyền đuổi em đi như thế?” Cổ Hy giờ đây đã không thèm để ý tới hình tượng bên ngoài gì đó nữa, cô ta khóc đến mức mascara bị nước mắt làm nhòe đi lem đen hai con mắt. Cố Quân lần này cũng không để mặc cho cô ta làm càn nữa. Anh ta xưa nay chưa từng thô lỗ với phụ nữ, nhưng cái cô gái đang ôm lấy anh này khiến cho anh ta cảm thấy thực

phiền.

“Trước, buông cái tay ra đi. Còn có Tiểu Huệ là em gái của tôi, em ấy muốn thế nào cũng đều được hết”

“Nhưng em cũng là em gái anh mà. Làm sao anh có thể phân biệt đối xử với em như

thế?”

“Này cô!” Cố Huệ không nhịn được sự ồn ào của Cố Hy, lại liên tiến lên kéo cô ta ra khỏi người Cố Quân mặc cho cô ta đang không ngừng vùng vẫy. “Ăn có thể ăn bừa, uống có thể uống bừa, nhưng lại không được nói bừa. Mẹ tôi chỉ sinh có tôi và Cố Quân, từ bao giờ chúng tôi lại có thêm một người em gái vậy?” “Chị!”. Cổ Hy cứng họng, mở to một đôi mắt chưa đầy sự căm tức nhìn chòng chọc vào Cố Huệ. Nói không sai! Cô ta quả thực là người em cùng cha khác mẹ với hai anh em Cố Quân. Nhưng như vậy thì sao? Hiện tại mẹ cô ta mới đang là nữ chủ nhân của Cố Gia, cho nên cô ta cũng là con của nữ chủ nhân, dựa vào đâu mà hai anh em của người vợ quá cố kia dám lớn tiếng đàn áp cô ta chứ? Không có cửa đâu! Cố Hy thu liễm lại bộ dạng đáng thương vừa rồi, đổi sang giọng đầy uy hiếp nói: “Nếu anh chị không cho em ở lại, em sẽ gọi điện mách với mẹ em”

“Điện thoại ở đó, cứ gọi tự nhiên”

Cổ Huệ chỉ tay vào chiếc điện thoại bàn kiểu Âu được đặt cạnh cửa ra vào mà nói, thái độ gay gắt không hề thuyên giảm mà nói với Cố Hy: “Anh chị lại sợ mẹ của mày quá cơ. Có ngon thì gọi điện mách đi, đồ bám váy Cố Huệ thách thức nhìn Cố Hy, ánh mắt cô thật sự khiến Cố Hy có cảm giác như bản thân đang ngồi trên đống lửa bởi có làm thế nào cũng không thể lung lay được được sự kiện định của Cố Huệ.

Cô ta giống như mất đi kiểm soát mà lao vào Cổ Huệ, không nhân nhượng mà nắm lấy tóc cô:

“Chị... Tôi liều mạng với chị.” “Con mẹ nó! Mày bị điên à?”

Cố Huệ bị cô ta giật tóc đến đau. Có biết tóc của cô rất mỏng hay không, lại còn dám không chút lưu tình nhổ đi một bụi như thế? “Con nhỏ này, hôm nay mày tới số rồi. Mẹ mày không dạy được mày, thì để chị đây dạy dỗ mày thế nào là lễ nghĩa, thế nào là bỏ đi cái thói làm trà xanh” Cổ Huệ nói rồi nhào đến đè cô ta trên sàn, cũng không quản tóc của mình bị cô ta giật đi

bao nhiêu sợi nữa.

Cố Quân thấy tình hình cấp bách liền lao vào tách hai cô gái đang lăn lộn ra, nhưng hai người này lại giống như được tiêm thuốc kích thích vậy, càng đánh càng hăng, anh có cổ tách họ ra thế nào cũng không được. “Tiểu Huệ, dừng lại đi”

Lúc Cố Quân đang sầu não thì bỗng có tiếng bước chân vang vọng trong phòng khách, kèm theo đó là thanh âm trong trẻo của Tịch Ly vang lên.