Trương Vụ trông thấy Quân Thành, bà do dự một lúc lâu. Qua đi hơn một phút, bà liền nuốt một ngụm nước bọt rồi khó khăn mở miệng nói:
"Thiếu gia, cậu có biết chuyện cô Tịch Ly nhập viện rồi không?” “Cái gì cơ?” Tách cà phê trong tay Quân Thành rơi xuống đất, giọng nói của anh cũng theo đó mà gấp gáp hơn mấy phần: “Thím nói ai nhập viện?”
“Thiếu... Thiếu gia. Chân cậu.”
Thím Trương nhìn thấy mảnh vỡ của tách cà phê cứa một đường qua chân Quân Thành, khiến cho màu đỏ rỉ ra, lời nói của bà liền trở nên hoảng hốt.
Vốn cho rằng thiếu gia không có chút quan tâm nào tới thiếu phu nhân tiền nhiệm, nhưng thật không ngờ chỉ một chút tin tức của cô lại có thể khiến cho Quân Thành choáng váng đến mức này. “Ban nãy tôi có nghe Tịch tiểu thư nói cô Tịch Ly nhập viện. Tôi cũng không biết có chính xác hay không.”
Trương Vụ nói rồi cúi xuống dọn dẹp mảnh thủy tinh rơi trên sàn, mặc kệ Quân Thành gấp gáp chạy lên trên lầu hai. Phòng của Tịch Nhuệ ở cuối dãy hành lang, lúc anh đẩy cửa bước vào cô ta vẫn còn
đang đắp mặt nạ.
“Tịch Nhuệ!” Âm thanh lạnh lẽo của Quân Thành đột nhiên truyền tới khiến cho Tịch Nhuệ cảm thấy hơi rờn rợn ở sống lưng. Cô ta đang mỉm cười hưởng thụ phút giây yên bình hiểm có dạo gần đây thì bị âm thanh của anh làm cho giật mình mà ngồi bật dậy, miếng mặt nạ vừa đắp còn chưa kịp dính lên da mặt cũng vì thế mà rớt tuột xuống dưới cổ
cô ta.
“Thành, anh có chuyện gì vậy, không phải giờ này anh nên ở trong phòng làm việc
sao?”
Thói quen sinh hoạt thường ngày của Quân Thành cô ta đã sớm nắm, giờ này lẽ ra anh phải đang ở trong thư phòng chứ, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây? Quan hệ giữa cô ta và Quân Thành dạo này không tốt, mặc dù đang sống chung dưới một mái nhà nhưng số lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu có cũng chỉ là gặp nhau lúc ăn cơm tối mà thôi, còn các bữa khác hầu như đều sẽ có người làm đem đồ tới công ty cho anh dùng bữa. “Làm gì mà hoảng hốt vậy?” Quân Thành đứng tựa mình vào bậu cửa, hai tay khoanh trước ngực cười nhạt nhìn Tịch Nhuệ.
Sau một loạt chuyện đã xảy ra, ấn tượng tốt đẹp ban đầu của Quân Thành về Tịch Nhuệ đã xấu đi rất nhiều, anh thậm chí còn đang nghĩ tới việc sẽ chia tay với cô ta.
Một người nói dối là ân nhân của anh, một kẻ hết lần này đến lần khác vu oan hãm hại cho Tịch Ly, còn có trực tiếp hại bà anh nhập viện. Mặc dù có là một kẻ chấp mê bất ngộ hay ngu ngốc như thế nào thì Quân Thành cũng buộc phải bị hiện thực tật tỉnh mà thôi. “Em... Em đâu có hoảng hốt gì đâu”. Tịch Nhuệ đảo mắt đi chỗ khác, nhặt lấy miếng mặt nạ đang vướng trên cổ áo mà đem bỏ lên chiếc đĩa đặt trên bàn, cười gượng gạo đáp lại Quận Thành,
Quân Thành cũng không dư dả để chơi trò mèo vờn chuột với cô ta, anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tịch Ly làm sao mà nhập viện, là em gây ra sao?” Đoàng! Bên tại Tịch Nhuệ vang lên một tiếng nổ lớn, đôi đồng tử mở ra lớn hết cỡ nhìn chòng chọc vào Quân Thành, môi lắp bắp, cổ họng khô khốc đáp lại anh: “Anh đang nói cái gì vậy, Quận Thành?”
Anh có thể biết chuyện cô theo dõi Tịch Ly, nhưng anh cũng không nên nghi ngờ cô như thế. Tịch Nhuệ hoàn toàn không liên quan gì đến việc Tịch Ly nhập viện, cô ta đơn thuần chỉ là hiếu kì muốn biết cuộc sống hiện tại của Tịch Ly thế nào thôi. “Em đừng có giả vờ giả vịt nữa.”
Quận Thành chán ghét nhìn cô ta, một câu nói này của anh thật sự đã khiến trái tim của Tịch Nhuệ bị tổn thương nặng nề, nước mắt vì thế mà lăn ra khỏi hai hốc mắt, nhưng hành động này của cô ta hiện tại lại chẳng thể làm cho Quân Thành cảm thấy muốn VỖ về cô ta như trước kia nữa. Thâm tâm anh bây giờ chỉ còn coi Tịch Nhuệ là một kẻ dối trá mà thôi. “Mau nói cho anh biết, em rốt cuộc đã làm gì Tịch Ly?”.
Bước chân Quân Thành tiến dần về phía Tịch Nhuệ, cho tới khi hai mắt chạm nhau anh mới chậm chạp cất tiếng.
Tịch Nhuệ ban đầu đứng hình một lúc lâu, nhưng sau đó giống như bộ não đã tiêu hóa được hàn toàn những lời anh nói, cô ta liền trở nên kích động, dùng tay mình nắm
+
lấy cổ áo anh: