“Anh có thể không còn yêu em, nhưng anh không nên nghi ngờ em như vậy? “Nghi ngờ?”
Quân Thành nhướn mày, gỡ tay Tịch Nhuệ đang nắm lấy cổ áo mình ra. Thanh âm lạnh lẽo không chút nhiệt độ nói: “Em làm gì bản thân em phải là người biết rõ chứ? Còn cần anh vạch trần bộ mặt thật của em sao?” Tịch Nhuệ nghe Quân Thành nói vậy, bộ dạng kích động vừa rồi liền được thu liễm lại, nhưng trái tim cô ta giờ đây giống như đã vỡ nát, cơ hồ có thể nghe được âm thanh gãy vụn răng rắc vang lên bên tai mình.
Tịch Nhuệ thờ thẫn ngồi xuống giường, hơi thở trở nên thật nặng nhọc. Hai tay mảnh khảnh của cô ra siết chặt lấy cái chăn màu trắng lớn, hít một ngụm không khí thật sâu để bình tĩnh lại bản thân: “Nếu anh đã không có lòng tin ở em, vậy được. Em dẫn anh tới chỗ Tịch Ly, chúng ta cùng đối chứng”
Tịch Nhuệ có thể là một người thủ đoạn không màng liêm sỉ, nhưng cô ta cũng có lòng tự trọng của bản thân. Dù cho có mong manh đến đâu, nhưng Tịch Nhuệ vẫn không muốn người khác có quyền chà đạp nó, nhất là khi đó lại là người đàn ông mà cô ta yêu thương.
Hóa ra... Cảm giác bị hiểu lầm là như vậy, thật sự không dễ chịu gì. Tịch Ly, trước đây chị cũng đã từng phải trải qua cảm giác này hay sao?
Tịch Nhuệ nói rồi đặt tay lên trái tim mình, có một cảm giác gì đó mới được nhen nhóm lên. Phải chăng... Là hối hận? “Được, anh cho em thời gian”
Quân Thành nói rồi xoay người đi xuống dưới, để cho Tịch Nhuệ có không gian riêng tư để sửa soạn thay đồ. Dù sao, cô ấy cũng không thể nào mặc một bộ đồ ngủ thể này mà đi ra ngoài đường được.
Tịch Nhuệ cố gắng chống đỡ bản thân bước xuống giường, đi đến trước tủ đồ tùy ý chọn một cái váy sơ mi mặc vào, cũng đã lâu lắm rồi cô không để bản thân được tự do mặc những bộ đồ kiểu dáng đơn giản, thoải mái như vậy.
Thật ra Tịch Nhuệ đối với Tịch Ly rất không có tự tin. Tịch Ly cái gì cũng giỏi, cô cũng có học qua đại học, biết nấu ăn ngon, biết cách cư xử cho nên rất được lòng mọi
người xung quanh. Còn Tịch Nhuệ chỉ có vẻ ngoài là vũ khí duy nhất làm bản thân cô ta có tự tin khi đứng trước mặt người đối diện, cho nên luôn gò bó bản thân phải mặc những bộ đồ bó sát để khoe ra ba vòng quyến rũ, để cho nam nhân mà mình muốn có không thể rời xa mình. Nhưng dần dần Tịch Nhuệ mới nhận ra được một điều, đàn ông thật sự là những sinh vật rất thông minh. Lúc vui vẻ, họ có thể sẵn sàng bỏ tiền ra mua cho cô mấy cái túi hàng chục, hàng trăm triệu. Nhưng lúc không còn có cảm giác gì nữa rồi, dù có từng yêu chiều đến mấy thì đối với họ bản thân cũng chỉ như một món đồ chơi. Chỉ đầu tư vào vẻ bề ngoài là không bao giờ đủ. Nhân cách và kĩ năng là thứ càng ngày càng có thể hoàn thiện được, nhưng dung mạo dù cho có cố gắng giữ gìn đến mấy rồi cũng sẽ có một ngày bị thời gian làm cho mai một mà thôi.
“Chúng ta đi thôi.” Tịch Nhuệ cầm theo túi xách đi xuống phòng khách, lên tiếng nói với Quân Thành đã
ngồi trên sô pha đợi sẵn.
Quân Thành gật đầu một cái rồi đi về phía cửa chính, mở cửa để bản thân bước ra,
cũng không chờ đợi Tịch Nhuệ cùng bước đi bên cạnh mình như lúc trước nữa.
Hóa ra, thời gian thật sự là thứ có thể khiến cho mọi việc thay đổi.
Thiên địa vần vũ, thời gian có thể thể làm cho hai người không có tình cảm dần dần sẽ yêu nhau. Nhưng cũng có thể làm cho một đôi nam nữ vốn từ yêu nhau lại từng bước dần dần trở thành người xa lạ.
Tịch Nhuệ cười nhạt một cái rồi theo Quân Thành bước ra ngồi vào trong xe, mọi chuyện xảy ra như bây giờ, có thể coi là cô ta tự làm tự chịu không? Tịch Ly, chị nói xem, tôi nên làm như thế nào? Tịch Nhuệ theo như sự chỉ dẫn của thám tử mà tới được bệnh viện Tịch Ly đang ở, khoảnh khắc xe vừa dừng bánh, Quận Thành đã vội vàng chạy xuống xe, chạy vào trong quầy mà hỏi nhân viên xem Tịch Ly đang nằm ở phòng nào.
Tịch Nhuệ thấy anh vì người con gái khác mà trở nên gấp gáp như vậy, cuống tim không khỏi thấy một chút nhói đau.