Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 184






Nhưng đó hoàn toàn không phải là suy nghĩ lúc tỉnh táo của anh. Anh đã coi cô ta thành Tịch Ly, cho nên mới xảy ra chuyện đáng trách như vậy.

Được, coi như là anh sai, nhưng cho dù hiện tại có đang bị cô ghét bỏ, anh cũng tuyệt đối sẽ không buông tay cô ra. “Đã đủ rồi, em không muốn nghe anh giải thích nữa” Tịch Ly vẫn nhất quyết không nhìn vào mắt Lạc Anh, đôi mắt cô vẫn một mực nhìn ra ngoài cửa sổ, ngưng lại trên mấy đám mây xám xịt lững thững trôi trên nền trời. “Tịch Ly, em đừng như vậy, nghe anh nói đã, có được không? Coi như không vì em thì cũng vì đứa bé” “Chẳng có đứa bé nào cả, nó không phải con anh”

Tịch Ly quay ngoắt đầu lại nhìn anh, khóe mắt cô đã đỏ ửng. Tại sao anh phải kiên quyết như vậy chứ?

Người làm sai ban đầu là anh, cô cũng đã không còn muốn tính toán gì với anh nữa

rồi. Hiện tại Tịch Ly chỉ muốn hai người họ kết thúc trong yên bình thôi, cô sẽ một

mình nuôi con, cũng sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm. Như vậy thì có gì không tốt chứ? Lạc Anh còn có điểm nào chưa hài lòng? "Em..."

“Em nghỉ ngơi một chút đi. Lát nữa anh sẽ còn quay lại” Lạc Anh biết cô đang không bình tĩnh, cho nên liền buông tay cô ra mà đi thẳng ra ngoài.

Hơi ấm đang truyền vào tay Tịch Ly đột ngột mất đi, mũi cô có chút cay, Tịch Ly cố gắng mở lớn mắt nhìn lên trần nhà để nước mắt không chảy ra.

Đây là lựa chọn của cô, cô đã chọn nó rồi thì không cho phép mình khóc lóc hay hối hận vì quyết định của bản thân nữa. “Phụ nữ có thai tính khí hay thất thường, cậu cũng đừng trách cứ gì cô ấy” Cố Quân theo Lạc Anh đi ra ngoài, đặt tay lên vai anh an ủi. “Ừ, không có gì đâu”. Lạc Anh nhàn nhạt đáp lại lời Cố Quân, sau đó ngồi lên cái ghế được đặt gần bồn hoa của bệnh viện, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi điện một chuyến.

Rất nhanh sau đó đầu dây bên kia đã có người bắt máy, người nghe máy là giọng nữ trầm, khiến cho Cố Quân cảm thấy có chút tò mò ngồi bên cạnh nghe ngóng: “Lạc Anh, làm sao vậy?” “Mẹ, con cần mẹ giúp. Bây giờ mẹ đến bệnh viện Tâm An đi, địa chỉ là.” “Được, đợi một lát” Lạc Phu Nhân nghe Lạc Anh nói tới bệnh viện liên hoảng hốt gật đầu. Thông qua điện thoại, bà có thể cảm thấy được giọng anh đang run, cho nên cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều mà cho rằng Lạc Anh bị tai nạn cho nên mới cần bà đến gấp.

Đứa con này, vừa mới bỏ mặc có một chút đã lại gây chuyện rồi. Không phải lớn miệng bảo sẽ tự mình xử lý chuyện của Tịch Ly sao, làm sao mới rời nhà có mấy tiếng thôi đã xảy ra tai nạn vậy? Lạc Phu Nhân vội vàng cúp máy rồi bắt xe đến bệnh viện mà anh bảo. Từ biệt thự

của Lạc Anh đến bệnh viện Tâm An khoảng cách thật không gần. Cho dù bà đã xuất

phát ngay khi cúp điện thoại nhưng cũng phải mất hơn ba tiếng đi đường mới tới nơi.

Lúc Lạc Phu Nhân đến, bước qua cổng bệnh viện tầm mười mấy bước đã thấy Lạc

Anh ngồi trên ghế đá cạnh bồn hoa. Cố Quân lúc này cũng đã vào trong phòng bệnh của Tịch Ly, cho nên chỉ còn lại một mình anh ngồi trên ghế. “Lạc Anh, sao vậy con?”

Lạc Phu Nhân lo lắng chạy đến chỗ anh, nhưng điều làm bà bất ngờ là con trai bà lại đang trông vô cùng lành lặn, vậy thì Lạc Anh gọi bà đến đây làm gì chứ? "Mę, mę tới rồi?" Lạc Anh ngước mắt lên nhìn Lạc Phu Nhân, sau đó chủ động xích qua chừa chỗ cho bà ngồi xuống. “Làm sao vậy? Sao con lại gọi mẹ tới đây?” Mộ Dung Tuyết ngồi xuống cạnh Lạc Anh, âm thanh đầy lo lắng hỏi. Lạc Anh hít một hơi sâu để bình tĩnh lại tâm trạng, sau đó quay sang nhìn bà nói: “Mẹ, mẹ hãy chuẩn bị tinh thần. Chuyện này vô cùng quan trọng” ỰC. Lạc Phu Nhân cũng bị thái độ của anh làm cho căng thẳng theo, bà nặng nhọc nuốt một ngụm nước bọt rồi mở lớn mắt nhìn anh, hơi gật gật cái đầu nói: “Chuyện nghiêm trọng lắm sao? Mẹ... Mẹ chuẩn bị tinh thần rồi” Lạc Anh để cho Lạc Phu Nhân có thời gian chuẩn bị tâm lý thêm vài phút rồi mới nói: “Mẹ, Tịch Ly mang thai rồi, mẹ có cháu nội rồi” “Ừ... Hả? Con nói ai mang thai?”. Lạc Phu Nhân vốn đang lơ đễnh liền trở nên ngỡ ngàng, thanh âm của bà vì kích động mà có chút hơi lớn.

Lạc Anh ngồi ở một bên nghe âm thanh của mẹ mình quả thật cảm thấy có chút chói tại. Nếu ban nãy bà ghé vào tai anh, e rằng tại Lạc Anh sẽ điếc đi luôn mất.