“Mẹ, con đã bảo mẹ bình tĩnh chút rồi mà. Tịch Ly đang mang thai, giấc mơ có cháu nội của mẹ sắp thành sự thật rồi” Lạc phu nhân nghe Lạc Anh xác nhận lại, bà không giấu nổi xúc động, liền đập nhẹ
một cái vào vai anh:
“Con trai, con giỏi lắm. Vậy con bé đâu, nó đang ở phòng nào? Mẹ. Mẹ phải vào
thăm cháu mẹ” Thăm cháu? Mẹ anh cứ làm như hôm nay là ngày Lạc Anh đưa cô đi sinh luôn không bằng. “Mẹ không cần gấp gáp như vậy, cô ấy cũng chỉ mới có bầu thôi, cháu của mẹ còn
chưa ra đời. Nhưng hiện tại có một chuyện mẹ cần phải bận tâm hơn đấy”
“Bận tâm?” Còn phải lo lắng cái gì nữa? Lạc Anh không phải nói sẽ xử lí êm xuôi chuyện với Cố Hy rồi sao? Lẽ nào vẫn chưa thuyết phục được Tịch Ly quay lại bên cạnh mình, khiến cho con bé vẫn còn chưa tin tưởng? “Con vẫn còn chưa giải quyết được chuyện với Tịch Ly sao? Ấy là vẫn còn chưa chấm dứt được hoàn toàn với cái cô tiểu thư họ Cố đó?” Lạc Phu Nhân chau mày nhìn Lạc Anh, bà muốn anh cho mình một đáp án cụ thể ngay lập tức. "Con đã chấm dứt hoàn toàn với cô ta rồi. Nhưng đối với lịch ly, cô ấy không cho con cơ hội giải thích. Không giống như những người phụ nữ khác, con không thể nào sử dụng bạo lực để ép buộc Tịch Ly quay lại bên cạnh mình được”
“Bạo lực? Chẳng lẽ con đã làm gì con bé kia sao?” Mộ Tuyết Dung trừng lớn mắt quay sang Lạc Anh, thấy anh không trả lời bà liền biết mình đã đoán đúng.
Mặc dù không ưa thích gì Cố Hy, nhưng bà cũng chưa từng dạy con trai đối xử với người khác dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Nhất là khi đó lại là phụ nữ. “Có gì mà bất ngờ? Con đã rất kiềm chế để không bóp chết cô ta, về điểm này mẹ
nên khen con mới phải”
Lạc Anh cười nhạt đáp lại câu hỏi của mẹ mình, Mộ Tuyết Dung thấy mắt anh hằn lên tia máu, đột nhiên bà cảm thấy sống lưng hơi buốt lạnh.
Đây là lần đầu tiên bà thấy con trai mình vì một người con gái mà trở nên mất bình tĩnh như thế. Trước kia dù cho người khác có đồn đoán bản thân anh thế nào, lạc Anh cũng không quan tâm. Cũng đã có đôi lần công ty khác vì tranh giành hợp đồng mà sắp xếp tai nạn, nhưng lạc Anh cũng không hề tính toán. Vậy mà đối mặt với chuyện của Tịch Ly, anh lại thật sự có thể lạnh lùng xuống tay với người quen cũ như thế sao? “Trước đây mẹ đã từng khuyên con đừng qua lại với con bé đó. Mắt nhìn người của mẹ có bao giờ sai đâu? Thân là người làm mẹ, dù cho Lạc Anh chưa từng công khai ra bên ngoài, cũng chưa từng dắt Cố Hy về nhà, nhưng đương nhiên điều đó cũng không thể nào làm rào cản che mắt bà được về chuyện Lạc Anh từng có quan hệ yêu đương với Cổ Hy trong quá
khứ.
Chính vì vậy khi nghe Lạc Anh nói dùng bạo lực để xử lý chuyện của Cố Hy, bà mới không khỏi cảm thấy bất ngờ. Lạc Anh đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy mây xám, dù mới sáng sớm nhưng gió thổi rất mạnh, có vẻ như trời sắp sửa mưa. “Cô ta không chỉ làm hại vợ tương lai của con, mà còn suýt nữa thì hại chết cháu mẹ đấy”
Nhớ tới việc Cố Huệ nói tới vụ tai nạn lần này của Tịch Ly là do Cố Hy gây ra, tay anh lại siết chặt thành quyền, gân xanh nổi lên từng sợi rõ nét ở trên tay. Là thiếu sót của anh, đã cho người thứ ba có cơ hội chen chân vào tình cảm của mình và Tịch Ly, cho nên bây giờ niềm tin của cô dành cho anh mới dần vơi đi như
vậy.
“Cô ta đã làm gì con bé sao?”
Mộ Tuyết Dung nghe Lạc Anh nói vậy liền trở nên nóng nảy. Bà vốn cho rằng Cố Hy chẳng qua là loại người chỉ biết sử dụng mưu mô mà thôi, nhưng thật không ngờ cô ta lại có thể ra tay động thủ.
Làm hại Tịch ly thôi đã khó tha rồi, đằng này lại còn đe dọa tới cháu bà, đúng là tội càng thêm tội, không thể nào tha thứ. “Vậy bây giờ con định làm như thế nào?” Là một người phụ nữ, Lạc Phu Nhân cũng hiểu được việc nhìn thấy người đàn ông mình yêu âu yếm cùng người phụ nữ khác khó chịu đến nhường nào. Cho nên việc trước mắt vẫn là nên làm thế nào để thuyết phục được Tịch Ly nguôi giận. Mộ Dung Tuyết rất vừa ý với cô con dâu này, cho nên bà cũng giống như Lạc Anh, không muốn trao cô cho ai cả. “Bình thường không phải mẹ có tài ăn nói lắm sao? Lần này phải phiền mẹ giúp con một chuyến rồi”.