Không những Tịch Ly không thoát được, mà Lạc Anh cũng đã bị trún đòn của mấy tên kia.
Anh ngã dúi xuống đất, vết thương vừa mới đóng vảy lại rách ra. Khoảng cách cô từ xa cũng có thể thấy được vai áo anh đã bắt đầu rỉ máu, dính một mảng đỏ lớn tanh. tưới lên bộ đồ ngủ của anh.
Lạc Anh... Vì cô mà gấp gáp chạy tới đây. Một người coi trọng vẻ bề ngoài như anh, thể mà đồ ở nhà cũng chưa kịp thay ra nữa.
Nghĩ tới đây, nước mắt Tịch Ly liền như những viên châu trong suốt mà rơi xuống. Cổ họng cô nghẹn cứng, rất muốn gọi tên anh nhưng giống như đang mắc kẹt gì đó ở họng mình, có cố thể nào cũng không tài nào mà thốt ra tên anh được. Tịnh Quyền cảm giác được bả vai cô đang không ngừng run rẩy thông qua đôi tay mình đang đặt trên vai cô, hắn thở dài một hơi, dần cởi bỏ mũ lưỡi trai cùng khẩu trang rồi tiến lên phía trước, cứ thế mà hiên ngang đứng trước mặt Lạc Anh: “Anh họ, đã lâu không gặp rồi.”
Anh họ?
Tịch Ly vừa nghe hắn gọi Lạc Anh, cô còn tưởng là mình nghe nhầm, tới khóc cũng
quên khóc, tròn xoe mắt mà nhìn một màn gay go ở ngay trước mắt mình.
Lạc Anh đang đau đớn vì vết thương cũ chồng lên vết thương mới, nghe âm thanh trầm tháp quen thuộc vang lên bên tai, anh lồm cồm cố chống đỡ bản thân mình đứng dậy, hướng một đôi mắt đã nhóm lên tia máu nhìn người đàn ông cao to đang đứng trước mặt mình, nhanh chóng đưa hai tay ra túm lấy cổ áo hắn ta: “Tịnh Quyền, mày đang chơi trò gì vậy hả? “Anh họ, đừng kích động. Tất cả không phải là do anh không chịu để ý tới em sao? Em đã gửi cho anh nhiều bức thư như vậy, nhưng ngay cả một bức anh cũng không thèm hồi đáp.”
Tịnh Quyền bày ra gương mặt như oán phụ nhìn Lạc Anh, anh cũng không còn tâm tự nào mà mắng mỏ hắn ta nữa, cực độ lo lắng chạy nhanh tới chỗ Tịch Ly để cởi trói
cho cô.
“Lạc Anh!” Vừa được cởi trói, cô liền lao thẳng vào trong lòng anh, ôm lấy thắt lưng anh. Lạc Anh nhìn cô như con thỏ nhỏ đang không ngừng run rẩy trong lòng mình, cuống tim anh như có ai đó dùng tay hung hăng nhéo một cái thật đau. “Ngoan, đã không sao, không sao rồi. Có anh ở đây bảo vệ em, em không cần phải Sợ."
Bàn tay to củ anh vòng ra sau lưng cô, VỖ VỖ vào lưng cô, muốn truyền cho cô chút hơi ấm để bình tĩnh lại. Hai người cứ duy trì tư thế như vậy một hồi thì rốt cuộc Tịch Ly cũng ngưng khóc, ngước một gương mặt vẫn còn âm ẩm vì nước mắt lên nhìn anh. Lạc Anh đau lòng lau đi nước mắt cô, hô hấp của anh có chút hỗn loạn. Tịch Ly lúc này mới hồi thần trở lại, cảm nhận được bàn tay mình đang dính một chất lỏng gì đó ấm nóng.
Cô đưa tay mình lên xem, là máu của Lạc Anh. Cô làm sao lại ngu như vậy? Lại quên mất anh đang bị thương cơ chứ?
“Tịnh Quyền, Lạc Anh chảy máu rồi. Anh có xe đúng không, mau đưa chúng tôi tới bệnh viện”
“Tại sao? Tôi không làm đâu”. Tịnh Quyền nhún vai ngả ngớn nhìn Tịch Ly, việc đã tới mức này nhưng hắn vẫn còn muốn trêu đùa cô thêm lúc nữa.
Tịch Ly đỡ Lạc Anh đang đau đến mức gần mất đi ý thức tiến dần về phía Tịnh
Quyền, dùng một ánh mắt quật cường nhìn vào hắn: “Cậu là em họ của anh ấy đúng không? Vậy tôi chính là chị dâu của cậu đây, khôn hồn thì nghe lời một chút. Cẩn thận anh họ cậu khỏe lại, tôi liền mạch Lạc Anh cậu ăn hiếp tôi”
Như vậy có tính là mình đang bị uy hiếp không nhỉ? Tịnh Quyền đưa tay lên xoa đầu thở dài một tiếng rồi bảo trợ lý của mình chuẩn bị
xe. Dù sao việc xảy ra như thế này, lỗi cũng đều do hắn cả.
Khu vực này tuy ở vùng ngoại ô nhưng lại rất gần bệnh viện, lái xe chỉ năm phút là