Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 265: Coi như tôi cầu xin cô đấy






Tịch Nhuệ thành lập một lời hứa với lịch Ly. Tịch Ly cảm thấy Tịch Nhuệ đã hạ quyết tâm rồi, cảm thấy bản thân có nói thêm đi nữa cũng không thuyết phục được cô ấy cho nên chỉ đành miễn cưỡng gật đầu: “Tất nhiên là ngày hôm đó em sẽ phải đến rồi. Nhưng chị thấy em vẫn nên sớm trở về nhà thì hơn, một mình em ở ngoài kì thực không an toàn chút nào?

Con gái ấy mà, vẫn là nên có một người ở bên cạnh để có thể bảo vệ tốt hơn cho bản thân. Bởi vì xã hội bây giờ phức tạp như vậy, hôm nay còn yên ổn nhưng ai biết ngày mai ra đường liệu có gặp cướp giật hay giết người gì không chứ?

Tịch Nhuệ nhận ra bản thân đang nấu một nồi thịt kho từ nãy, mùi hơi cháy đã bốc lên rồi cho nên liền vội vã tạm biệt Tịch Ly rồi tắt máy chạy vào trong bếp.

Quả nhiên, thịt đã bị cháy mất rồi.

"Haiz."

Tịch Nhuệ thở dài một hơi rồi tắt bếp. Cũng may trong nhà còn có vài quả trứng, lát nữa rán lên ăn cho qua bữa là được rồi.

Vừa rót một cốc nước đưa lên miệng định uống thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa. Tịch Nhuệ không nghĩ ngợi gì nhiều, bởi vì lúc này khi đi siêu thị chủ nhà có bảo có mấy bắp ngô ngọt lát nữa sẽ luộc chín rồi đem qua cho cô. Cho nên Tịch Nhuệ liền nghĩ là bà ấy, không do dự mà đặt cái cốc kia xuống bàn rồi chạy ra mở cửa: “Bác chủ nhà, đợi cháu một chút ạ”

Tịch Nhuệ nói lớn rồi lạch cạch xoay tay nắm cửa. Nhưng người đứng bên ngoài cửa lại không phải là bác chủ nhà. Ngược lại cô gái này, Tịch Nhuệ cảm thấy có một chút quen måt.

Đã từng gặp ở đâu rồi nhỉ? Tịch Nhuệ chau chặt chân mày để ép mình nhớ lại nhưng

đứng hơn nửa ngày để nghĩ vẫn không thể nhớ ra cô ta là ai.

“Tôi vào nhà có được không?” Người phụ nữ kia đột nhiên lên tiếng.

“Sao?”

Tịch Nhuệ mở lớn mắt ngạc nhiên. Cái người phụ nữ lạ mặt này làm sao vậy? Có quen biết gì với cô đâu, sao lại đòi vào nhà người ta một cách tự nhiên như thế chứ?

“Không” Tịch Nhuệ ngay lập tức từ chối khi nhớ lại những gì Tịch Ly vừa dặn mình. Xã hội bây giờ phức tạp như vậy, ai mà biết cái người phụ nữ này là người tốt hay người xấu cơ chứ? Cho cô ta vào nhà, lỡ cô ta là bọn bắt cóc bán nội tạng thì sao? Chỉ mới nghĩ đến thôi mà cũng thấy rợn hết cả da gà lên rồi. Tốt nhất vẫn là nên cảnh giác.

“Chỉ một chút thôi có được không? Coi như tôi cầu xin cô đấy”

Người phụ nữ đeo kính đen kia tháo kính xuống, để lộ đôi mắt trông như là do bị đánh nên mới tím bầm, sau đó cô ta liền khóc lóc đưa tay lên xoa bụng: “Xin cô hãy cứu lấy mẹ con chúng tôi. Có người đuổi theo chúng tôi, tôi không còn nơi nào để trốn cả, chúng sẽ giết tôi mất”

“Cô làm ơn làm phước đi mà, chỉ một chút thôi. Đợi bọn chúng đi rồi tôi sẽ rời khỏi đây ngay, không làm phiền tới cô”

Tịch Nhuệ còn chưa kịp từ chối thêm lần nữa thì cô gái kia đã quỳ rạp xuống mà ôm lấy mũi chân Tịch Nhuệ, khiến cho Tịch Nhuệ thật tình là vô cùng khó xử, không biết nên hành động như thế nào thì mới đúng.

Thấy cô gái kia khóc lóc thảm thiết tới mức nước mắt tí tách rơi xuống làm ướt cả sàn nhà, Tịch Nhuệ cũng không tiện từ chối. Huống gì mà cô ta lại đang có thai, cô không thể để người này cứ quỳ lạy mình như thế này được. “Được rồi, cô đứng dậy đi đã. Vào trong rồi nói”. Tịch Nhuệ nói rồi cúi người xuống rồi đưa tay ra rồi đỡ cô ta đứng dậy rồi dìu cô ta bước vào trong nhà.

Người phụ nữ kia có được sự đồng ý của Tịch Nhuệ mới từ từ đứng lên rồi bước vào trong nhà, miệng cảm ơn rối rít: “Cảm ơn cô, cảm ơn cô."

“Được rồi mà.” Tịch Nhuệ thở dài một cái, trong lòng thầm nghĩ người này nói cũng thật là nhiều đi. Từ nãy tới giờ tại Tịch Nhuệ chỉ nghe mỗi âm thanh của cô ta thôi mà cảm thấy có chút hơi đau đầu rồi.

“Cô có muốn uống một chút nước không?”