Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 224: Em... Muốn ăn cái gì đó chua chua






“Có lẽ là như thế mẹ ạ. Bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi tanh của cá là con liền muốn

nôn.”

“Vậy con ăn món khác có được không? Mẹ đem vịt quay cho con nhé?”

Vịt quay?

Tịch Ly vừa nghe thấy đã liền đưa tay lên che miệng. Bình thường đây chính là món khoái khẩu của cô, nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ tới mấy con vịt được phết bóng nhẫy dầu thôi là cô đã không kiềm chế được mà cảm thấy lợm lợm nơi cổ họng rồi. “Khổ thân con tôi, sao bây giờ mới bắt đầu ốm nghén chứ? Như thế thì rất có thể con sẽ nghén tận tới lúc lên bàn sinh đó, lúc trước mẹ mang thai cũng như vậy? Không phải chứ? Mẹ đừng có dọa con. Tịch Ly nghe Lạc Phu Nhân nói mà khóc không được cười cũng không xong. Vừa mới đây thôi cô còn đang có dự định cùng Cổ Huệ đi ăn mì hoành thánh cho thêm thật nhiều dầu ớt vào, vậy mà bây giờ có lẽ phải tạm biệt món khoái khẩu kia rồi. Lạc Phu Nhân thấy cô bây giờ đột nhiên chẳng ăn được món gì, người làm mẹ chồng như bà cũng sốt vó hết cả lên. Bà bảo cô lên phòng ngủ một giấc, để bây giờ bà bảo thím Cố nấu nồi cháo gà cho cô dễ ăn hơn. Tịch Ly không còn sự lựa chọn nào khác, cô liền lẽo đẽo đi lên phòng.

Lúc cô mở cửa bước vào phòng, Lạc Anh vẫn còn chăm chú làm việc với máy tính. Nhìn anh không để tâm tới sự hiện diện của mình bây giờ như vậy, đột nhiên mẹ bầu có cảm giác... Tủi thân.

Vừa nghĩ như thế, khóe mắt cô liền ẩm ướt. Cũng chẳng quản trời trăng gì nữa mà

ngồi thụp xuống sàn ôm mặt khóc nấc lên.

Lạc Anh nghe thấy tiếng động vang lên trong phòng thì anh mới bức tỉnh, đưa mắt ra

khỏi màn hình máy tính liền thấy người phụ nữ của mình đang ngồi trên đất mà khóc,

anh còn cho rằng cô bị ngã, liền hoảng hốt đẩy laptop qua một bên rồi nén nhịn cơn

đau phía sau lưng mà chạy tới chỗ cô xem xét: “Em sao vậy? Làm sao lại khóc rồi? Bây gười không phải em nên ở dưới nhà ăn cơm

sao? Sao lại lên đây vậy?”

Nghe thấy tiếng Lạc Anh,c ô càng khóc dữ hơn. Không phải là cô thích đổ thừa đâu. Nhưng từ khi mang bầu tâm trạng cô rất thất thường, có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể khác được. “Em sao vậy? Ai ăn hiếp em à? Tên nhóc Tịnh Quyền kia lại trêu chọc em sao? Để anh xuống nhà cho nó một trận”. Anh nói rồi xắn tay áo lên, bộ dạng hung dữ như thật sự sắp đi đánh trận vậy. “Không phải”. Tịch Ly lắc lắc đầu níu lấy tay áo anh, sau đó vừa nói vừa mếu máo: "Con anh đến tuổi nổi loạn rồi”

Art cool! Thật sự nghe xong mà đứng hình mất năm giây. Đứa bé còn chưa được sinh ra, cô bảo nó đến tuổi nổi loạn là nổi loạn thế nào chứ? Lạc Anh mặc dù chẳng hiểu cái mô tê gì cả, nhưng để xoa dịu tâm trạng đang kích. động của bà bầu nên ngoài mặt vô cùng đồng tình với cô, vừa ôm lấy cô vào lòng, xoa xoa tấm lưng gầy của cô vừa ân cần lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy? Con làm gì em sao?” “Em rốt cuộc cũng đến thời kì ốm nghén rồi. Bây giờ cái gì cũng đều không muốn ăn hết cả” “Không được đâu, không ăn thì làm sao mà em có sức được?” Lạc Anh nghe thấy cô nói vậy liền lo lắng. Anh cũng có tìm hiểu qua phụ nữ khi ốm. nghén thường rất hay khó ở, nhất là việc ăn uống sẽ trở nên kén chọn. Nhưng anh thật không ngờ tới cảm giác đó lại cực khổ tới như vậy, có thể khiến cho vợ tương lai của

anh khóc luôn rồi.

“Em cố gắng nghĩ xem có muốn ăn gì không? Gì cũng được, cố gắng ăn một chút, anh đặt đồ cho em”

Với thương thế của anh bây giờ, nếu như tùy tiện đi lại nhiều quá cũng không hay. Từ nãy tới giờ vết thương sau lưng anh đang âm ỉ đau rồi, nhưng vì muốn dỗ dành cổ cho

nên anh mới cố nhịn cứ duy trì tư thế ngồi dưới đất như vậy.

Tịch Ly lúc này mới dần dần nín khóc, nghe lời anh nói mà bình tĩnh suy nghĩ lại cẩn thận một lượt xem bản thân đang muốn ăn cái gì.

Dạ dày của cô cho cô biết đáp án, nó đang thèm ăn chua. “Em... Muốn ăn cái gì đó chua chua” “Chua sao?” Lạc Anh đưa tay lên sờ cằm suy nghĩ. Hiện tại cô còn chưa ăn tối, nếu để cô ăn mấy quả như thế hay xoài gì đó vào bây giờ thì sẽ có hại cho bao tử mấy, cho nên anh liền thương lượng với cô:

“Thế này đi, em cố gắng xuống dưới nhà ăn một chút gì lót bụng đi đã nhé. Anh mua xoài và mơ chua cho em, nhưng em phải ăn tối xong thì mới ăn mấy món đó được” “Mẹ nói với em sẽ nấu cháo gà ở bên dưới rồi. Nhưng thời gian chờ có lẽ hơi lâu đó” "Thế bây giờ anh mua cái gì cho em được? Đồ ăn cũng đâu có mấy món có vị chua

đâu?”

“Em muốn ăn bánh cuốn. Cho nhiều chanh vào nước chấm là được rồi.” Tịch Ly cảm thấy đó là món ăn dễ nuốt nhất hiện tại rồi, cho nên liền để xuất với Lạc

Anh.

Lạc Anh tra qua app đặt đồ ăn, phát hiện ở gần nhà có một tiệm bánh cuốn. Cho nên anh liền nhanh chóng đặt hai suất đặc biệt cho cô, còn kèm theo ghi chú nhớ cho thêm nhiều chanh vào nước chấm.

Chờ đợi một lúc, đồ an cũng đến nơi. Quả đúng như dạ dày của cô nói, ngửi món này

cô không thấy buồn nôn một chút nào. Nhưng nước chấm vẫn chưa đủ “độ” đối với

cô, cho nên Tịch Ly liền vào trong bếp lấy thêm một quả chanh nặn vào trong nước chấm nữa.