Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 231: Đi thôi, em chuẩn bị xong rồi






Giọng Lạc Anh có chút nghiệm hơn nói, dọa cho Tịch Ly rụt cổ lại, cũng chẳng dám lớn tiếng phản bác gì lại anh.

Cô xốc chắn chạy vào nhà tắm để làm vệ sinh cá nhân, Lạc Anh thì xuống dưới nhà để chuẩn bị bữa sáng giúp cô. Bởi vì đang mang thai cô mũi cô rất nhạy, không thể ăn được mấy món có mùi tanh như sữa và trứng nữa, cho nên buổi sáng của cô hôm nay đã đổi thành cháo gà cùng với sữa hạt. “Anh, cái này khó uống quá” Tịch Ly đưa sữa lên miệng nhấp một ngụm, vị thế này có thật thấy không quen. Lạc Anh cũng biết đột nhiên thay đổi khẩu vị chẳng phải chuyện dễ dàng gì với cô, nhưng phải như thế thì mẹ và bé mới có đầy đủ dinh dưỡng mà phát triển được, cho nên anh kéo ghế ngồi bên cạnh cô, âm thanh ngọt ngào dạ dụ dỗ dã Tịch Ly: “Ngoan, uống nhiều một chút liền sẽ thấy quen thôi. Cái này tốt cho em và con mà” Tịch Ly nghe tới con, mặc dù không muốn uống sữa này một chút nào nhưng cô vẫn phải cố gắng mà nuốt xuống.

Phải nói bây giờ Lạc Anh chăm cô như chăm trẻ vậy. Lúc trước cứ trực tiếp ép cô ăn là được rồi. Nhưng bây giờ lại lo sợ đủ điều, sợ mình trêu đùa quá trớn khiến cho cô uất ức rồi lại khóc òa lên, như thế thì anh sẽ biến thành kẻ tội đồ trong cái nhà này mất.

Tịch Ly cuối cùng cũng ăn sáng xong, cô lên phòng thay đồ rồi chải chuốt lại bản thân một chút.

Tóc thả ngang vai, váy sơ mi liền thân màu xanh nhạt. Dáng vẻ của cô từ trước đến nay không có gì thay đổi, vẫn thanh cao mà giản dị như một bông bách hợp vậy.



“Em chuẩn bị xong chưa?” Lạc Anh đứng ở bên ngoài gõ cửa phòng cô. Tịch Ly cầm theo túi xách rồi mở cửa bước ra ngoài: “Đi thôi, em chuẩn bị xong rồi” “Nhưng mà, anh thật sự muốn đi theo em đấy hả?”

Cô nheo mắt muốn xác nhận lại đáp án của anh. Lạc Anh tất nhiên chẳng do dự bất cứ một giây nào mà gật đầu cái rụp, sau đó khoác tay mình qua eo cô: “Đi thôi, đi sớm về sớm”. “Nhưng vết thương của anh không sao đó chứ? Anh hôm nay đi lại lung tung như vậy.” "Anh bị thương ở lưng chứ có bị thương ở chân đâu, em không cần lo lắng quá.” Anh dịu dàng đáp lại lời cô rồi ôm theo cô ra gara lấy xe. Hôm nay đi cùng cô một ngày vậy, ngày mai có lẽ đã đến lúc anh nên trở lại công ty rồi, việc ở Lạc Thị những ngày cuối năm luôn rất bận, anh không thể nào cứ giao hết mọi việc cho nhân viên làm được.

Lạc Anh lái xe tầm ba mưới phút thì tới được địa điểm mà Tịch Nhuệ hẹn Tịch Ly, đây là một quán nước được decor theo phong cách cổ điển.

Lạc Anh mở cửa xe cho cô, nắm tay cô bước vào bên trong. Ở ngay bàn đầu tiên trong quán họ đã thấy Tịch Nhuệ ngồi đợi sẵn. “Xin lỗi, em tới lâu chưa?”. Tịch Ly nhanh tay kéo ghế ngồi xuống, cất giọng hỏi Tịch Nhuệ. “Tôi cũng vừa mới đến đây thôi” Tịch Nhuệ nói rồi đẩy menu đến trước mặt cô, ý bảo cô chọn món. “Hôm nay em hẹn chị ra đây có việc gì vậy?”

Tịch Ly nhanh chóng đi vào vấn đề chính. Bây giờ nắng bắt đầu gắt hơn rồi, nên giải quyết mọi chuyện sớm một chút rồi về trước giờ cơm trưa thì hơn. “Chị... Sắp cưới Lạc Anh rồi sao?” Tịch Nhuệ thay đổi cách xưng hô một cách đột ngột, điều này khiến cho Tịch ly có chút bất ngờ.

Cô cũng chẳng cảm thấy có gì cần dấu diếm, cho nên chủ động nắm lấy bàn tay Lạc Anh đang đặt ở trên bàn thay cho câu trả lời. “Hôm qua chị đã gặp Quân Thành sao? Từ tối hôm qua sau khi trở về nhà anh ấy uống rất nhiều rượu, tới bây giờ cũng chưa tỉnh lại nữa”.

Tịch Nhuệ day day quai tách trà đen, cô ta cho rằng tối hôm qua đã có chuyện gì đó xảy ra giữa Tịch Ly và Quân Thành, cho nên mới khiến tinh thần của anh suy sụp nhanh như vậy.

“Em đang nghĩ cái gì vậy?” Tịch Ly có chút khó chịu chau mày. “Giữa bọn chị sớm đã chẳng còn gì rồi, chuyện đó chẳng phải em mới là người nên hiểu rõ nhất sao? Tại sao anh ấy uống say, em lại vội quy chụp mọi nguyên do là do chị vậy, em cho rằng cuộc sống của Quân Thành chỉ xoay quanh chị thôi sao?”

Tịch Ly cũng chẳng tiếc lời mà phản bác lại nghi ngờ của Tịch Nhuệ. Trước đây không phải cô ta rất tự tin mình nắm được mọi thứ của Quân Thành à? Tại sao bây giờ tới lý do vì sao mà anh say sỉn cũng không nắm được vậy? “Đó chỉ là trước đây thôi. Hiện tại tôi đang rất mệt mỏi” Tịch Nhuệ hơi cụp mi mắt xuống, tròng mắt bắt đầu trở nên ẩm ướt, được bao phủ bởi một tầng sương mỏng. “Tôi đã rất ghen tị với chị. Từ nhỏ đến lớn, tôi đã luôn ghen tị với chị.” Âm thanh Tịch Nhuệ vì kích động mà có chút run rẩy, không dám ngước mặt lên đối diện với lịch Ly mà chỉ cúi gằm mặt xuống bàn.