Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 232: “Tịch Ly, xin lỗi chị. Em... Sai rồi”






“Dựa vào đâu, từ bé đến lớn chị luôn dễ dàng có được mọi thứ chứ? Chị luôn dễ dàng được mọi người yêu thương, mà tôi cái gì cũng phải luôn cố gắng giành giật từ chị” “Cho nên em gọi chị đến đây là để chất vấn sao?” Tịch Ly chau mày nhìn Tịch Nhuệ sau đó đẩy ghế định đứng lên: “Nếu như chỉ là vì chuyện này thì không cần đâu. Chị còn bận việc, đi về trước đây “Quân Thành đã yêu chị, anh ấy yêu chị rồi” Nước mắt của Tịch Nhuệ rốt cuộc cũng không kìm được nữa mà tí tách rơi xuống

bàn.

Tịch Ly thấy Tịch Nhuệ ôm mặt mà khóc lóc, tâm trạng đang kích động của cô cũng dịu lại. Tịch Ly lại ngồi xuống ghế, cố gắng trấn an Tịch Nhuệ:

“Nếu đúng như em nói, chị thấy đó cũng chẳng phải vấn đề. Hiện tại người phụ nữ bên cạnh Quận Thành chỉ có em, mà bọn chị đã là quá khứ rồi. Mọi việc đã qua, đều sẽ không thể nào quay đầu để làm lại từ đầu được nữa”

Giọng Tịch Ly thật sự rất nhẹ nhàng, cô cũng chẳng thù ghét gì Tịch Nhuệ. Sống với nhau từ bé đến lớn, cô đương nhiên hiểu được tính cách của cô ấy. Bên ngoài tuy có vẻ gai góc, nhưng thực ra Tịch Nhuệ là một người trong lòng có rất nhiều nỗi lo lắng và bất an. Mà cách cô ấy giải tỏa sự lo lắng ấy lại là xù lông lên, trút giận lên những người bên cạnh.

Cho nên cả hai chị em bọn họ, ai cũng đều là người đáng thương, ai cũng đều khó khăn trên con đường tìm kiếm tình yêu của đời mình cả. “Tôi thật sự rất bất an” Tịch Nhuệ để mặc Tịch Ly nắm lấy một tay mình, một tay kia vẫn đưa lên che mắt. “Những ngày gần đây anh ấy đối với tôi không còn nồng nhiệt như lúc trước nữa. Thậm chí còn nghi ngờ tôi là người đứng sau gây ra tai nạn của chị”. “Chuyện này chị sẽ thay em giải thích thật rõ ràng với Quân Thành” “Hơn nữa thật ra em không cần lo lắng lắm, vì hai bọn chị thật sự đã không còn cơ hội đến với nhau nữa rồi. Chị đã sắp làm mẹ rồi”.

Tịch Ly nói rồi thu tay về, đặt tay lên bụng mình. Ấm áp trong mắt hiện ra, đó chính là tình yêu của mẹ.

Tịch Nhuệ nghe thấy Tịch Ly nói thế, cô ta liền ngước mắt nhìn lên. Thấy bàn tay Tịch Ly đang đặt lên bụng, ánh mắt cô trao cho Lạc Anh, cả hai người đều mỉm cười trông vô cùng hạnh phúc, sống mũi của Tịch Nhuệ liền thấy hơi cay, nước mắt càng đổ ra dữ dội:

“Tịch Ly, xin lỗi chị. Em... Sai rồi”

Sai vì đã cướp đi công lao cứu Quận Thành của chị, sai vì đã chiếm đoạt đi sự ngọt ngào của mối tình đầu mà đáng ra chị mới là người nên có được. Sai vì hết lần này đến lần khác đều tham lam, âm mưu chiếm đi hết tất cả những gì tốt đẹp của chị. “Đều đã qua rồi, chị tha lỗi cho em” Tịch Ly mỉm cười nhìn Tịch Nhuệ, Lạc Anh cũng đã chru động đi thanh toán tiền rồi. Ngồi ở trên xe, Tịch Ly thật không ngờ hôm nay thu hoạch lại tốt hơn cô tưởng tượng nhiều như vậy. Đã lâu lắm rồi Tịch Nhuệ mới gọi chị xưng em với cô, cảm giác giống

như được quay về lúc nhỏ vậy, khiến cho cô cảm thấy thật có chút hạnh phúc.

Lạc Anh đảo mắt qua thấy cô đang cười, tâm trạng anh cũng dịu đi đôi chút. Thật ra lúc quyết định đi cùng với cô, anh đã rất cảnh giác vì nghĩ Tịch Nhuệ sẽ lại tìm cô gây chuyện.

Nhưng thật không ngờ đây chẳng qua chỉ là một buổi giải hòa mà thôi, điều này

khiến cho nỗi lo trong lòng anh cũng được gỡ bỏ đi nhanh chóng.

“Tịch Ly” Lạc Anh đột nhiên bẻ cua tay lái, sau đó lên tiếng gọi tên cô. “Chúng ta đi mua đồ cho em bé đi.” “Nhưng còn chưa biết giới tính của con mà?” Tịch Ly thật không hiểu anh gấp gáp vậy làm gì, đứa bé trong bụng cô là nam hay nữ

còn chưa nắm được mà. “Anh chỉ thông báo cho em thôi. Chứ anh đặt đồ hết rồi. Em có muốn mua thêm gì

nữa thì giờ mình đi xem” “Anh có thấy như thế là quá gấp gáp không? Lỡ như anh đoán sai giới tính của đứa

bé thì chẳng phải là lãng phí quá à?” “Kiếp trước bọn anh đã có hẹn sẽ gặp lại nhau ở kiếp này rồi. Cho nên đứa bé hiện tại trong bụng em, anh khẳng định là con gái.”

“Em thật sự nghi ngờ trong não của anh chứa những gì. Sao có thể nghĩ ra nhiều chuyện li kì như vậy chứ?”.

Tịch Ly nheo mắt nhìn Lạc Anh. Ngay sau đó vài giây, điện thoại có reo lên, là Lạc Phu Nhân gọi tới. Cũng đúng, hồi sáng hai người đi chưa thông báo, bà lo lắng là việc đương nhiên rồi. “Lạc Anh, anh mau quay xe đi. Mẹ bảo chúng ta về nhà có việc cần phải nói” Tịch Ly ngắt điện thoại xong liền quay sang nhìn anh. Lạc Anh nghe thấy cô nói thế cũng không tới cửa hàng nữa mà quay ngược lại lái xe về nhà.